“Nhiều bò như vậy huynh cũng không bán, giữ lại làm gì?”
Ba Hổ cười: “Muốn có nhiều hơn một chút, chờ bọn trẻ lớn lên thành gia lập thất, chia cho chúng nó thêm một ít.”
Chậc chậc, Hỗ Văn Dần nghe mà thấy ê cả răng. Hắn để lại câu "ngày mai tới dắt bò" rồi cáo từ. Trước khi đi, hắn còn uống cạn ly trà kia, ngay cả bã trà cũng nhai nuốt sạch.
…
Mật Nương dắt hai đứa trẻ lăn lộn dính đầy nước cỏ về nhà thì trời đã nhá nhem tối. Về đến nơi, không đợi nàng hỏi, Ba Hổ đã tự khai: “Cho thuê rồi, cho Văn Dần thuê. Hắn lại lấy danh nghĩa của hắn cho người Hà Tây thuê. Bò có bệnh hay tật gì cứ tìm hắn, hắn đền.”
Mật Nương ngẫm nghĩ một lát: “Vậy cũng được. Chỉ có điều cái cậu Hỗ Văn Dần này, dạo gần đây cứ tìm chúng ta là y như rằng có chuyện khó xử.” Nói thì hay, gọi cũng thân, mà ngày thường chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Tính tình hắn vốn vậy, may mà không giống Chung Tề, vừa lợi dụng ngươi lại vừa coi thường ngươi.” Ba Hổ bế Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đặt lên đùi, ôn tồn hỏi hai huynh muội buổi chiều đi theo ông nội chơi những gì. Mật Nương bưng chậu, cầm gáo đi tưới rau. Nàng chợt thấy mấy quả ớt hôm qua còn hơi xanh, hôm nay đã đỏ rực, như những chiếc đèn lồng dài màu đỏ treo lơ lửng trên lá xanh, thật đẹp. Chỉ là mùi của nó quá hăng, các loại rau khác đều bị sâu cắn, riêng nó thì sâu bọ không dám đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797398/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.