“Đại Hoàng còn ngủ à?”
Mật Nương cúi mắt nhìn thoáng qua. Đại Hoàng nghe tiếng liền mở mắt, đối diện với ánh mắt nàng lại lập tức nhắm lại. Nàng “Ừm” một tiếng: “Còn ngủ.”
Đến sau này ch.ó và sơn con báo mới thật sự ngủ thiếp đi. Ngay cả Cát Nhã và Kỳ Kỳ Cách cũng vì không được nói chuyện mà nhàm chán, ngã vào lòng nàng nói buồn ngủ. Mật Nương mở chăn ra đắp cho hai đứa nhỏ: “Ngủ đi, đến nơi mẹ gọi các con dậy.”
Không biết lại đi bao lâu, gió mang đến tiếng người. Là A Tư Nhĩ. Hắn thúc ngựa lại gần nói chuyện với Ba Hổ: “Đại huynh, trên đường không có chuyện gì chứ ạ? Em còn lo hai vị đi nhầm hướng.”
“Hôm nay thời tiết tốt không rơi tuyết, nếu tuyết rơi thì chắc chắn sẽ lạc đường.” Ba Hổ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Ở đây có thể nhìn thấy dãy núi liên miên, tuyết trắng xóa còn phảng phất màu xanh lam nhạt. Dưới chân núi còn có một cái hồ lớn, lớn hơn cái hồ ngói hắn giăng lưới bắt cá không chỉ một hai điểm.
“Chỗ các ngươi còn có hồ lớn thế này à? Bắt cá có tiện không?” Ra cửa là đến.
“Năm đó tổ tiên cố ý chọn chỗ này.” A Tư Nhĩ giơ roi ngựa tùy ý chỉ một cái: “Mùa thu vừa về đến nơi, chân núi còn có thú hoang xuống uống nước. Con hoẵng năm ngoái mang đến nhà huynh chính là em săn được ở bên hồ.”
Mật Nương nghe vậy cũng đẩy cửa sổ xe ra. Xe đã vào thôn. Nhà cửa ở đây trông có chút cũ kỹ, chiếm diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797365/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.