Ba Hổ mặt không cảm xúc quay đầu lại, mặc quần áo, xỏ giày bông, đội mũ nhỏ cho Cát Nhã và Kỳ Kỳ Cách, rồi một tay ôm một đứa đi ra ngoài.
“Này, ngài định ôm con đi tìm Mật Nương à?” Mục Nhân đại thúc bám sát theo, lải nhải nói làm gì có ai mang con đi học, rồi lại hỏi có phải con đói không, để ông đi vắt sữa. Mãi đến khi nghe thấy tiếng dê bò kêu, ông mới sực tỉnh: “Ngài ôm con ra chuồng cừu làm gì? Mùi hôi muốn c.h.ế.t.”
Ba Hổ không nói, cúi đầu nhìn đứa con đang ngấn nước mắt xem... người ta xúc phân trâu. Con của hắn, hắn hiểu. Cả hai đều giống Mật Nương, thích náo nhiệt, trừ lúc ngủ ra thì không thể ngồi yên, cứ ở chỗ đông người là chúng nó vui.
“Ô, hết khóc thật này?” Lão nhân tiến lên trêu chọc, con bé cũng chịu nặn ra một nụ cười. “Thích xem dê bò còn hơn cha nó. Sau này dê bò của cha ngươi đều là của ngươi và Cát Nhã. Cha ngươi nhiều nhất chỉ nuôi được 5000 con, hai đứa phải nuôi 5 vạn con.”
Ba Hổ cứ thế tìm một chỗ khuất gió mà đứng, yên lặng làm một người gỗ ôm con.
“Triều Bảo, ngươi với Mục Nhân đại thúc ra kho lúa lấy một sọt ngô ra cho dê bò ăn.” Hạt ngô cứng ngắc, không biết dê bò có nhai nổi không.
Đầu tiên là đổ một lớp lót vào máng gỗ, có con bò thấy liền chạy đến l.i.ế.m một cái, tiếng “răng rắc” nghe mà ê hết cả răng.
“Chủ nhân, bò nó nuốt chửng luôn, còn cừu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797281/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.