“Đưa cái thìa cho ta.”
“Làm gì?” Gã đàn ông khó hiểu đưa cái thìa qua, cũng may là hai đứa nhỏ sắp no, nếu không lại bĩu môi đầy đất.
“Tư thế cầm bút lông thế nào ta sắp quên rồi, có phải thế này không?”
Cầm sao mà viết được chữ là được, lại chẳng phải lo phu tử dạy học. Gã đàn ông gật đầu qua quýt, không muốn nhắc đến chuyện đọc sách nữa, sợ lại bị lôi kéo bắt hắn lén dạy nàng. Không chỉ nàng, mà hắn cũng quên sạch những gì học được năm ngoái.
Nhưng vẫn không thoát được. Cho con b.ú xong, Mật Nương lôi hết đống giấy viết đầy chữ của năm ngoái ra, cau mày nhìn chữ. Mấy thứ này còn lạ lẫm hơn cả người bạn cũ hai mươi năm không gặp.
“Đây là chữ gì ấy nhỉ?” Nàng véo tờ giấy, ghé sát qua.
Ba Hổ liếc nhanh một cái, trông hơi lạ mắt: “Lúc nào rảnh hẵng nói, ta còn đang vá lưới đ.á.n.h cá, lạnh cóng cả tay, nàng đừng đến quấy rầy.” Bắt đầu từ giờ, hắn phải bận rộn suốt cả mùa đông.
“Thím, đưa con xem nào, biết đâu con nhận ra... ‘Việt’, chữ này đọc là ‘việt’, chữ tiếp theo là ‘quất’. Con nhớ đại phu ở quán trọ từng nói, việt quất là loại quả màu đỏ, màu sắc tươi tắn, ăn chua chua ngọt ngọt, còn có thể làm thuốc, trị được tiêu chảy.”
Mật Nương bất giác đưa mắt nhìn Ba Hổ. Nàng đổi sang tờ giấy khác, chọn một chữ trông rất phức tạp để hỏi lại cậu, Azil mã lại nhận ra ngay không chút do dự, còn nói ra loại thực vật liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797280/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.