Triệu A Nãi là trưởng bối nhà gái, bà không thể đến quá sớm. Đợi đến khi thấy nóc nhà các nhà bắt đầu bốc khói bếp, bà mới thay quần áo sạch sẽ đi qua. Vừa vào cửa liền thấy một cậu trai mặt tròn đang ở trong sân lót gạch. Thấy bà, cậu ta luống cuống lấy bàn tay dính đầy bùn đất gãi đầu.
“Bà nội mau vào nhà ngồi. Hôm nay thời tiết không tốt lắm, đi đường chắc lạnh. Bà dẫm lên gạch mà đi, nền đất bị ch.ó đào bới lung tung, kẻo bẩn giày.” A Tư Nhĩ phản ứng rất nhanh.
Ừm, rất có mắt nhìn, cũng rất lanh lợi. Ấn tượng đầu tiên, Triệu A Nãi rất vừa lòng.
Mãi cho đến lúc cơm chín, A Tư Nhĩ đành phải bế Bảo Âm rời đi. Lúc đi, cậu ta rất thấp thỏm, không ngừng đ.á.n.h giá sắc mặt Triệu A Nãi.
“Tiểu cữu, người cũng thấy cơm nhà thẩm thẩm thơm phải không? Nếu người không muốn đi, con sẽ ở lại đây ăn cùng người một bữa.” Lời nói ngây thơ của Bảo Âm chọc cười tất cả mọi người. Tiểu cữu của nó mặt càng đỏ bừng, nhưng cũng đành căng da đầu nói: “Bà nội, a tẩu, hôm nào con mời mọi người qua nhà a tỷ con dùng bữa cơm.”
Đây là đang thăm dò ý tứ. Triệu A Nãi không lên tiếng, Mật Nương liền ôm việc vào mình: “A tỷ của ngươi cũng nhắc mấy lần rồi, hôm nào ta nhất định phải qua ăn một bữa.”
“Vâng.” A Tư Nhĩ không nghe được điều mình muốn nghe, luyến tiếc ôm cháu gái ra cửa.
“Thấy thế nào ạ?” Mật Nương quay đầu lại hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797266/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.