“Chàng đừng có vu oan cho ta, ta không có, ta thậm chí còn không biết sao chàng lại nói vậy.” Mật Nương nhoài người về phía trước, nhìn chằm chằm Ba Hổ: “Hôm nay chàng bị sao thế? Vẫn còn giận chuyện lúc nãy trong bếp ta đẩy ngã chàng à? Đó không phải là chàng trêu ta trước nên ta mới phản kích lại sao? Ta chỉ đùa thôi, chứ không có giận thật.”
Hắn là đang lấy lòng nàng, bởi vì nàng thích tư thế đó, hắn cố ý muốn dỗ nàng vui vẻ.
“Ta không có trêu chọc nàng.”
Kỳ Kỳ Cách hắt xì một cái. Ba Hổ cởi áo choàng đắp lên người hai đứa nhỏ. Hắn ngồi xổm xuống nhìn hai đứa con đang ngủ, kỳ thực là do bọn trẻ níu chân, một người ra ngoài thì người kia nhất định phải ở nhà. Năm ngoái ở bãi chăn thả mùa thu, hắn còn có thể cùng Mật Nương đi lùa dê bò, nhưng năm nay, e là khó.
“Có phải nàng không kiên nhẫn nổi khi ở nhà không?” Ba Hổ hỏi. Không đợi Mật Nương trả lời, hắn lại nói: “Ta ở ngoài bận xong việc là lập tức quay về. Nàng bận xong việc của nàng, có thể lập tức quay về không?”
“Ta còn chưa bận xong đã phải về rồi đây này, căng sữa là phải chạy ngay về cho con bú.” Mật Nương nghiền ngẫm những lời Ba Hổ nói trước sau, tổng kết lại một câu: Hắn không nỡ để nàng rời nhà.
“Ta không ở nhà, có phải chàng nhớ ta không?” Mật Nương ôm n.g.ự.c cười thầm, ngồi xổm xuống hỏi nhỏ: “Có phải không?”
Đúng là dính người mà, nàng chỉ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797232/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.