“Nếu thèm thì qua ăn mấy cái đi?” Mật Nương quệt cằm hắn. “Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.”
Ba Hổ đúng là thèm thật, nhưng hắn không dám ăn. Ăn vào buổi tối sẽ không chịu nổi, nhất là khi bên cạnh còn có người mềm mại nằm đó. Kia không phải là tắm nước lạnh một cái là hạ hỏa được.
“Ta đóng cửa lại là được.” Mắt không thấy thì miệng không thèm.
Mật Nương và Mộc Hương lúc gói xong sủi cảo đã nấu hai chén ăn lót dạ. Lúc Ba Hổ ăn cơm, nàng cũng ăn thêm mấy cái. “Nhân trứng gà hẹ ngon hay nhân thịt cừu hẹ ngon?”
“Ta thích loại có thịt.” Nam nhân một miệng một cái sủi cảo, ăn rất hăng, miệng lại bình phẩm: “Trứng gà hẹ mùi vị ngon, nhưng không có thịt ta cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”
“Vậy lần sau ta trộn thêm ít thịt cừu vào.” Mật Nương hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi trứng cừu nướng có mùi vị gì.
“Thơm, nhai rất ngon, có độ dai, mùi tanh nặng hơn thịt cừu. Nàng đừng nghĩ nữa, nàng chắc chắn ăn không quen đâu.”
Mật Nương cũng không định ăn. Nàng chỉ không ngờ đàn ông Mạc Bắc lại cực kỳ thích trứng bò, trứng cừu. Cái thứ đó dưới háng bọn họ ai cũng có, quý như trân bảo, cầm nhẹ không được, nặng không xong, trừ phi nắm trong tay mình, chứ đưa ai cầm cũng thấy lo. Đem trứng bò, trứng cừu cắt đi đã đành, còn rắc muối, nổi lửa nướng ăn, vậy mà cũng nuốt trôi. Lúc nhai, thứ trong đũng quần không thấy lạnh run sao? “Nàng có biểu cảm gì thế? Ta chọc giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797212/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.