Mộc Hương gật đầu, xoay người rời bờ sông, đi về phía đám đông. Nàng có ấn tượng với Triều Bảo. Hắn ta hẳn là đang giăng lưới. Vớt được một con cá thì kiếm lời, vớt được hai con còn có thể so sánh lựa chọn. Nàng không thích tính cách này của gã.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Càng đi về phía Nam trời càng ấm, trên mặt đất đã có cải thìa mọc mầm. Không chỉ dê bò vui mừng mà con người cũng phấn khởi. Mộc Hương nghĩ đến việc đã nửa năm không được ăn rau xanh non mơn mởn, nên mới đi hái rau xa, tạo cơ hội cho Triều Bảo tiếp cận.
Thấy Mộc Hương xách giỏ rau đi xa, Triều Bảo ngồi bên bờ sông rửa củ sơn nại, c.ắ.n một miếng đã hết phân nửa, lẩm bẩm: “Đúng là lợn rừng không ăn được cám mịn mà.”
Mật Nương đứng dưới xe vươn vai, thấy Mộc Hương xách giỏ rau về, vừa nhìn thấy đám cải thìa xanh non còn đọng nước bên trong, miệng liền ứa nước bọt. “Cô muốn ăn thế nào?”
“Chần qua nước sôi rồi trộn?” Cũng vì nhà Mật Nương có dầu cải, nàng mới dám nói vậy. Dầu hạt cải rẻ nhất ở Đại Khang, đến Mạc Bắc lại khó tìm. Mộc Hương đến Mạc Bắc toàn ăn mỡ cừu.
“Được, lúc phi dầu thì thêm ít tiêu xanh.” Mật Nương thấy Ba Hổ lại bế một con bê con tới, bèn đi qua hỏi: “Đây là con thứ mấy rồi?”
“Tám con.” Đi đường hơn nửa tháng, từ hai ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797209/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.