Không thấy thì thôi, chứ đã thấy mà còn không hành động, thì đúng là kẻ m.á.u lạnh thật.
Lúc Ba Hổ tìm đến thì mẹ hắn đã ra khỏi y quán được một lúc. Mật Nương sợ lạnh vốn định ngồi trong xe, nhưng thấy mẹ chồng chân què mà còn phải đi bộ về, nàng đành phải xuống xe khuyên bà chờ Ba Hổ quay lại.
“Sao không ngồi trong xe?” Ba Hổ không thấy mẹ hắn đâu, nắm lấy tay Mật Nương thấy hơi lạnh, bèn đỡ nàng lên xe: “Chúng ta đi ăn một bữa canh nóng rồi về.”
Mật Nương nhìn thấy khớp ngón tay hắn bị trầy da, tay áo và bên hông có vết ướt, nàng kéo tay hắn ấn ấn thử.
“Không sao, m.á.u còn chưa chảy.” Ba Hổ cử động ngón tay, xoay người lại, lạnh mặt nói: “Lên xe.”
“Ta...” Người phụ nữ định nói không đi ăn cơm, nhưng Ba Hổ sa sầm mặt làm bà không dám hé răng, đành kéo lê cái chân không lanh lẹ bò vào xe. Ngồi vào trong xe vẫn còn tỏ vẻ không tình nguyện, ấm ức. Mật Nương quay mặt đi. Ăn bữa cơm thôi mà, làm cứ như bị ép bán thân vậy.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Ba Hổ, chàng vào chào Triệu đại phu một tiếng đi. Ông ấy với mẹ là người quen cũ.” Xe bò chuyển bánh, Mật Nương nhớ ra Triệu đại phu vừa mắng mẹ chồng mình, vội kéo cửa xe ra nói.
“Đừng, không cần...”
“Đi đi, mau đưa người đi đi, đừng đứng đây làm chướng mắt bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797184/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.