Chờ Mật Nương về, hắn lại đem chuyện đi Mậu Huyện nói cho nàng nghe, cứ lôi kéo nàng nói mãi về chuyến đi, không cho nàng cơ hội hỏi lại về thảo dược.
“Tối nay ngủ ngon một giấc, ngày mai ngồi xe mệt lắm đó.” Mật Nương vừa mới lấy đồ ghi chép ra, Ba Hổ thấy liền tịch thu, đè xuống dưới gối. Cứ thế này mãi cũng không phải cách. Nói dối nhiều, chỗ nào cũng là sơ hở, chỉ riêng việc vá víu đã làm hắn nơm nớp lo sợ.
Mệt thật.
Đến những nơi chưa ai đi qua, tuyết vừa xốp vừa dày, xe lặc lặc đi vào tuyết ngập cả bánh xe. Nhưng tình hình này vẫn còn đi được, chỉ là mệt bò. Ba Hổ quay lại dắt thêm con bò đực đầu đàn tới, còn lấy da bò mềm bọc bốn chân bò lại.
“Coi như cũng đến nơi rồi.” Chú Triều Lỗ mệt đến vã mồ hôi, nhưng không dám cởi mũ, chỉ cau mày nói: “Chủ nhân, cái thời tiết quỷ quái này mà ngài chạy đến Mậu Huyện có việc gì quan trọng vậy?”
“Quan trọng, rất quan trọng.” Chuyến đi này nhẹ nhàng hơn Ba Hổ dự đoán. Vào đến đường Mậu Huyện là dễ đi hơn nhiều. Bốn người đều ngồi trong xe lặc lặc, Ba Hổ đ.á.n.h bò đi về hướng y quán.
“Chúc mừng, là hỉ mạch (mạch vui, báo có thai).”
Chú Triều Lỗ vừa nghe những lời này, nỗi bực bội trong lòng lập tức tan biến. Có thai à? Vậy đúng là cần phải đi một chuyến.
“Chúc mừng chủ nhân nhé, sắp được làm cha rồi.” Chú Triều Lỗ thành tâm chúc mừng.
Đúng vậy, sắp làm cha. Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797183/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.