Mật Nương cũng hết lòng rồi. Sau này thế nào nàng không hỏi cũng không quan tâm. Dù sao nàng biết cũng chỉ có bấy nhiêu tình hình, ai có tìm nàng hỏi đông hỏi tây nàng cũng không rõ.
Mùa đông Mạc Bắc, trời tối đặc biệt sớm. Cho nên, sau khi ăn cơm trưa xong, Mật Nương lại dắt Đại Hoàng, được Ba Hổ đưa đến khu nhà cứu tế. Lần này còn mang theo cả giấy và que gỗ cháy dở.
“Mộc Hương, chữ 'nhạn' (chim nhạn) viết thế nào?” Mật Nương ló đầu qua hỏi.
“Để ta viết cho. Chờ nàng về học cùng Ba Hổ rồi lại dạy bọn ta.” Mộc Hương phát hiện Mật Nương biết viết không nhiều chữ, mà chữ viết cũng xấu, rất khó nhìn.
“Ta cũng biết viết. Hai chúng ta cùng viết.” Uyển Nhi ngứa tay. Từ lúc rời Hỗ phủ, nàng chưa được động đến giấy bút nữa.
Mật Nương nhàn rỗi, phủi phủi muội than trên tay, ngẩng đầu chăm chú nghe lão phu tử giảng bài.
Ba Hổ nhìn thấy tờ giấy lớn chi chít chữ thì tim đập thót một cái: “Sao các nàng không đi hỏi phu tử? Ông ấy là phu tử, phải dạy cho các nàng biết chứ.”
Mật Nương cẩn thận phủi bông tuyết trên tờ giấy, lắc đầu nói: “Vẫn là hỏi chàng thì hơn. Lão phu tử kia nói chuyện nước bọt b.ắ.n tung tóe cả vào mặt người ta. Ông ấy chắc không hay đ.á.n.h răng, hơi thở khó ngửi lắm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ba Hổ thầm may mắn mình vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797179/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.