Ba Hổ liếc nhìn Mật Nương, không ngờ nàng lại ham học đến vậy. “Chắc không giả đâu. Trường tư thục đều là do Khả Đôn (Hoàng hậu) bỏ tiền ra xây, mục đích là để dân chúng ta biết nói tiếng Mông và cũng phải học tiếng Trung Nguyên. Phu tử dạy học phần lớn là người Trung Nguyên các nàng. Còn có cả đại phu đến công đường dạy nhận biết thảo d.ư.ợ.c nữa.” Hắn có thể chữa bệnh cho dê con cũng là hồi nhỏ học được từ đại phu.
“Ta đến, ta nhất định đến. Nhưng nói là ngày nào?” Mật Nương hỏi dồn.
“Vẫn chưa biết, nhưng chắc cũng nhanh thôi. Đến lúc đó bọn ta sẽ báo cho nàng.” Mộc Hương mặt mày hớn hở.
Hôm nay là một ngày vui, không nên nói mấy chuyện bực bội làm người ta khó chịu. Mật Nương cười với Mộc Hương, định bụng qua ít hôm nữa sẽ nói cho nàng ấy biết.
“Trời lạnh quá, các nàng về đi, bọn ta cũng về đây.” Ba Hổ thấy các nàng cứ cười nói mãi, còn hắn thì đứng như trời trồng trên nền tuyết nhìn, bèn chủ động đuổi người.
Về đến nhà, Ba Hổ nhóm lửa, đ.á.n.h trước nửa thùng trà bơ. Hai người ngồi đối mặt, bưng chén trà. “Thích học chữ đến vậy à? Nhàm chán c.h.ế.t đi được.” Hắn thì không thích lắm, cứ phải lắc đầu nguầy nguậy học thuộc lịch sử và thi văn Đại Khang. Có lẽ vì hắn chưa từng đến Đại Khang, nên cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu mấy bài văn ca tụng sáo rỗng đó.
Mật Nương không rõ mình có thích hay không. Nàng nhấp ngụm trà bơ thơm lừng: “Ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797173/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.