“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Thần thần bí bí.” Về đến nhà, Mật Nương ngồi đối diện nam nhân nhìn chằm chằm hỏi.
Đối diện với Mật Nương thì hắn không có gì để giấu nữa, “Ta nhìn thấy đại phu ta đã hỏi chuyện ở Vân Cốc.” Ba Hổ khua khua ngón tay, “Chính là lần mua xuân cung đồ đó, ông ta còn chỉ dẫn ta dựa theo xuân cung đồ nữa.”
“Hôm nay bọn ta quả thật đã đổi qua một phu tử mặt đen không râu, ông ta đã dạy bọn ta nhận biết rễ, thân, lá thảo dược.” Mật Nương lắp bắp, sao mà trùng hợp quá vậy, “Chẳng phải chàng nói Vân Cốc cách đây rất xa sao?”
“Ông ta quen Hộ huyện thừa, chắc là Hộ huyện thừa mời đến.” Ba Hổ quệt mặt, nhìn Mật Nương một cái, hai người đều không nhịn được cười phá lên, quá mất mặt rồi.
“Sau này ta đi đón nàng sẽ bịt mặt lại, ông ta sẽ không nhận ra đâu.” Ba Hổ may mắn lúc đó Mật Nương không đi cùng.
Chỉ có thể như vậy thôi, đôi phu thê trẻ như làm trộm, đưa đón người đều phải lén lút tránh người. May mà bây giờ là mùa đông, dùng khăn vải bịt mặt cũng không kỳ cục.
Ban ngày Ba Hổ trốn tránh người đi lại, buổi tối ngủ trong chăn còn bị tra hỏi hoa hoắc hương có mùi vị gì, hoa sói độc có độc hay không, rễ thân lá của châu nha liễu và vỏ cây bạch dương cái nào có chất thuộc da mạnh hơn…
Cái này chạm đến điểm mù của Ba Hổ mất rồi, châu nha liễu là cái gì hắn còn không biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797155/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.