“Ba Hổ, chàng mau lên.” Mật Nương thay xong quần áo từ trong nhà bước ra, đứng ở cửa bếp hối thúc: “Có mỗi hai cái bát, sao chàng rửa mãi thế?”
Ba Hổ thở dài, hắn muốn rửa sạch sẽ hơn không được sao, “Đi thôi, ta đi đ.á.n.h xe.”
Hắn vừa bước ra khỏi cửa lại quay lại buộc dây cho Đại Hoàng rồi dắt theo. Hắn không thể ở bên cạnh nàng cả ngày, nhưng Đại Hoàng lại là kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm, ở nhà cũng chỉ dẫn Ba La và A Nhĩ Tư Lang ra bãi tuyết chạy nhảy lung tung, chơi đến nỗi thành hoang dại luôn rồi.
Lòng sông chất đầy tuyết, phải đến tháng tư năm sau mới tan hết. Ba Hổ khoác tay ôm Đại Hoàng nói với người trong xe: “Năm nay ta không đưa nàng đi trượt băng trên sông được rồi, đợi năm sau về ta bù cho nàng.”
Mật Nương cũng nhớ chuyện này, nhưng từ khi biết trong bụng có đứa bé liền dẹp bỏ ý niệm đó, “Được, năm sau chàng dạy ta trượt, chàng biết trượt chứ?”
“Biết.” Ba Hổ khẳng định, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, hắn đã mấy năm không trượt băng rồi, sau mười tuổi là không còn rảnh rỗi nữa. Hắn nghĩ phải tìm cơ hội luyện tập, tránh đến lúc ra sân lại bị ngã, làm ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trong mắt Mật Nương.
Đến viện cứu tế, trước sau căn viện đã chật ních người, Ba Hổ dẫn Mật Nương và Đại Hoàng đi tìm đám người Mộc Hương, định đợi phu tử đến rồi mới đi.
“Sao lại mang cả Đại Hoàng đến đây?” Mộc Hương hỏi.
“Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797150/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.