Mật Nương dứt khoát nhắm mắt lại, gạt tay thối của nam nhân ra, cộc lốc hỏi: “Chàng nói xem được hay không?”
Đúng là hung dữ, lại bị đ.á.n.h một cái, Ba Hổ thấy thoải mái, gật đầu nói: “Đổi người khác hỏi, chắc chắn là không được.”
“Tính nết gì đâu.”
Ba ngày sau, Ba Hổ cố ý đ.á.n.h ba chiếc xe lặc lặc, thừa dịp lúc Mật Nương đi gọi đám người Mộc Hương Phán Đệ, hắn vòng qua chuồng cừu hỏi: “Ta còn phải đi Hồ Ngõa một chuyến nữa, ai trong các ngươi đi?”
Mỗi bước mỗi xa
“Ta không đi nữa, ta đã đi bốn ngày rồi, chủ nhà ngài đổi người khác đi.” Triều Bảo nhăn nhó từ chối.
Ba Hổ hừ một tiếng, cũng không miễn cưỡng, nói tiếp: “Chuyến này là dẫn sáu người tỷ muội của Mật Nương đi bắt cá, các ngươi xem ai rảnh rỗi không sợ lạnh, thêm ba người nữa.”
“Ồ? Ồ! Ta đi, ta không sợ lạnh.” Người hầu vốn đang đổ bã đậu vào máng bò lớn tiếng hô.
“Hôm nay ta hình như không có việc gì làm, ta đi thêm một ngày nữa vậy.” Triều Bảo đỏ mặt chữa lời.
“Làm gì có chuyện không có việc gì làm, Triều Bảo ngươi đừng cố, cơ hội chịu lạnh này nhường lại cho mấy ca ca đi, ngươi còn nhỏ mà.”
Triều Lỗ cười lớn, Mục Nhân đại gia cũng cười để lộ răng sún, tuổi trẻ tốt thật.
Ba Hổ lặng lẽ quan sát một vòng, quyết định mùa hè năm sau khi đi bãi chăn thả mùa hè phải dẫn theo người đã lập gia đình, nếu được thì tốt nhất là hai phu thê cùng đi.
Trời âm u dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797145/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.