Mật Nương chậm rãi nhắm hai mắt nghe hắn mở cửa đi ra, vừa chìm vào giấc ngủ mơ màng, hắn lại đẩy cửa vào, tiếp theo là tiếng nước va vào chậu gỗ.
Ba Hổ thấy nhãn cầu dưới mí mắt Mật Nương qua lại biết nàng còn thức, cũng không vạch trần, lau mặt lau cổ cho nàng, rồi lau xuống phía dưới, bị nàng đá một cước, hắn tiện tay nắm lấy chân nàng, lau luôn hai cái.
“Chàng làm bẩn chăn rồi.”
“Ta giặt.” Ba Hổ nhanh nhảu đáp lời.
“Ta không thích buổi sáng như thế.” Mật Nương mở mắt, mỗi lần bị làm phiền vào buổi sáng, nàng lại dậy muộn, Mông Ân nhìn vào là biết hai người đã làm gì, nếu nàng cũng không ngủ bù như Ba Hổ, ban ngày nàng sẽ không có tinh thần.
Ba Hổ vắt lại chiếc khăn bông, ngồi bên giường chăm chú nhìn nàng, dường như muốn qua đôi mắt bờ môi mà nhìn thấu tâm can của nàng.
Mật Nương bị hắn nhìn đến sợ, mặt hằm hằm hỏi: “Nhìn gì?”
“Nàng nói dối.” Nam nhân thong thả lau ngón tay, miệng hé ra khép lại, Mật Nương nghe xong lập tức đỏ mặt, đầu óc ong ong, yếu ớt phản bác: “Chàng nói bậy.”
Ba Hổ nhe răng cười toe toét, tặc lưỡi bưng chậu nước đi ra ngoài, dội nước xuống đất rồi quay vào bếp nấu cơm.
Cửa lều không đóng chặt, Đại Hoàng lách qua khe cửa lẻn vào đứng bên giường nhìn, đây là việc nó làm mỗi sáng - khi trong lều có tiếng nói chuyện, nó sẽ cào cửa hai cái để chào, nếu cửa mở mà không thấy nàng đi ra, nó sẽ lẻn vào đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797115/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.