Trong lều không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng nức nở của Lan Nương. Mật Nương đứng dậy, lại một lần vô tình gây họa, hay là lại bị người khác tính kế đây? Nàng nhìn Ba Hổ, sắc mặt hắn cũng u ám như có thể vắt ra nước.
“Ngươi ngốc đến đáng sợ, ta cùng ngươi ăn cùng ngươi ngủ hơn hai tháng, còn không bằng một nam nhân dẻo miệng, hắn bảo ngươi giấu ta thì ngươi liền giấu sao?” Mật Nương hiểu rõ trong lòng, chỉ có ‘ngàn ngày làm kẻ trộm, chứ không có chuyện ngàn ngày phòng cướp’, nàng không thể làm gì được Lan Nương, ngoài việc mắng một trận chỉ còn cách tránh xa mà thôi.
“Giao tình của chúng ta đến đây là hết, sau này ta cũng không muốn giao thiệp với một người đầu óc không minh mẫn như ngươi nữa.” Không có t.h.u.ố.c hối hận để uống, nhưng ‘mất bò mới lo làm chuồng’ cũng không muộn.
“Không phải đã nói sẽ dựng một cái lều cho ta sao? Dựng đi, ta sẽ chuyển ra ngoài ở.” Mật Nương nói với Ba Hổ, đồ đạc của nàng cũng chỉ mới sắm sửa lặt vặt trong mấy ngày nay, hai người mỗi người ôm một cuộn chăn đệm là đã dọn sạch sẽ.
“Để nàng ta dọn, Mật Nương ngươi ở lại đi.” Phán Đệ lên tiếng, “Bọn ta cũng sợ bị người như thế này đ.â.m sau lưng, để nàng ta dọn ra ngoài đi.”
“Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta cũng bị lừa, ta không hề muốn, Mật Nương bị bắt đi, ta suýt chút nữa thành kẻ đồng lõa, ta đã làm gì nên tội chứ?” Lan Nương khóc rống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797097/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.