Mật Nương lặng lẽ đi ra mở cửa, khi nhận lấy chăn nỉ, tay nàng vô tình chạm vào cằm của nam nhân, cả hai đều khựng lại, một người rụt tay lại, một người quay mặt đi.
“Có chút nặng, để ta mang vào trong đi. Các ngươi cứ yên tâm, trong nhà tối lắm, ta không nhìn thấy gì đâu.” Ba Hổ bước một chân qua bậc cửa, thấy không ai phản đối, hắn mới bước chân còn lại qua.
“Cứ để ở cửa, bên trong không còn chỗ đâu.” Thật ra là càng vào trong mùi cừu càng nồng, Mật Nương nhớ hồi mẫu thân nàng m.a.n.g t.h.a.i tiểu đệ, không ngửi được mùi tanh hôi, nàng lo Ân thị ngủ bên trong sẽ buồn nôn.
“Nếu không có việc gì, ta về đây?” Hắn hỏi Ân thị, nhưng lại nhìn người trước mặt.
“Đêm nay vất vả cho nhị thúc rồi, nhị thúc cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Ân thị mở miệng đuổi người, hơn nửa đêm một nam nhân ra vào lều của các cô nương, nếu bị người khác nhìn thấy, nam nhân thì không sao, nhưng danh tiếng của các cô nương sẽ bị hủy hoại.
Ba Hổ không nhúc nhích, lại hỏi: “Ngày mai ta đưa thịt đến lúc nào?”
“Ngươi không cần đến đâu, Oanh Nương sẽ đến lấy.” Mật Nương đi đến cửa, vịn vào khung cửa, “Bọn ta phải ngủ rồi, nếu ngươi không có việc gì thì đi ra ngoài đi.”
Quả nhiên là cãi nhau, Lan Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y người bên cạnh, chờ Ba Hổ đi ra ngoài, nàng ta mới nhỏ giọng hỏi: “Mật Nương, đêm nay ngươi đi mua thịt mà?” Từ lúc Mật Nương tức giận chạy về thì nàng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797085/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.