Mật Nương không dám để giày bị ướt, nàng tìm một chỗ có khúc gỗ bắc ngang, cẩn thận bước qua, Đại Hoàng thì thoải mái hơn nhiều, ba hai bước đã nhảy qua sông, đuôi còn ve vẩy mấy cái nhỏ.
“Ngươi nói xem ta cho nó ăn một thời gian, nó có thân thiết với ta hơn không?” Ba Hổ hài lòng với thái độ nịnh nọt của Đại Hoàng, không nhịn được muốn làm cho cái tiếng xấu “tà tâm không bỏ” được làm rõ.
“...” Mật Nương không có đủ tự tin để nói không, dù sao nàng chỉ thỉnh thoảng cho nó hai miếng mật ong, nó còn dám nhảy vào dòng nước lũ liều c.h.ế.t để cứu nàng.
“Chỉ có một mình ta làm công thôi sao? Còn có người khác không?” Mật Nương hỏi sang chuyện khác.
“Còn có mười, hai mươi người nữa, họ vẫn chưa tới, ngày mai ngươi cứ tới cùng với họ là được, không cần quá sớm.” Ba Hổ liếc nhìn nàng một cái, rồi quay ra sau gọi một tiếng.
“Triều Lỗ, ông ấy sẽ đưa các ngươi đi xén lông cừu.” Ba Hổ giới thiệu hai người với nhau, chỉ vào Đại Hoàng, nói: “Triều Lỗ, lấy cho Đại Hoàng một cục xương, sau này khi Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang ăn cơm thì chuẩn bị cho nó một bát. À, còn nữa, tách ba con ch.ó ra, đừng để Ba Lạp c.ắ.n c.h.ế.t Đại Hoàng.”
“Ngươi cũng có nuôi ch.ó hả?” Mật Nương lướt qua hắn nhìn về phía những chiếc lều sau lưng, hơn mười cái lều nối liền nhau, cái phía trước chắc là chỗ ở của nô lệ, cái dùng vật liệu tinh xảo phía sau chắc là chỗ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797062/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.