“Ta và hắn quen nhau chưa tới hai ngày, e là không có đủ mặt mũi để giúp ngươi nói chuyện đâu.” Mật Nương không nhận lời ngay, nhưng cũng không dứt khoát từ chối: “Ngày mai ta đi xem, nếu vẫn còn thiếu người, hắn vẫn còn nhận người, ta sẽ về báo cho các ngươi biết một tiếng.”
“Vậy thì làm phiền ngươi rồi.” Phán Đệ không ngờ bị từ chối, trên mặt có chút ngượng ngùng.
“Không có gì cả.” Mật Nương xoa đầu con ch.ó Đại Hoàng, nói: “Ta phải đi chăn cừu đây, các ngươi có đi không?”
“Các ngươi đi đi, ta không đi đâu, a nãi ta tìm ta có việc.” Uyển Nhi xua tay, nàng ta liếc nhìn Mật Nương, môi mấp máy, vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi.
“Sao thế?” Trước khi đi, Mật Nương đến gần nàng ta, nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi cũng có thể nhận tiền công rồi, có muốn cùng bọn ta thuê một cái lều nhỏ dọn ra ngoài ở không?” Uyển Nhi liếc nhìn vài người đang đi chậm rãi và liếc trộm về phía này, mơ hồ nói: “Ở chung thì nhiều chuyện lắm, ăn thêm một miếng cơm cũng có người không thoải mái, nói chuyện riêng cũng bị người khác để ý.”
“Nếu ngươi muốn dọn ra, lát nữa a nãi ta đi thuê lều sẽ chọn cho ngươi một cái.”
Mật Nương rũ mắt nhìn xuống, đập vào mắt là những ngón chân lộ ra và vạt áo sờn cũ: “Thôi, ta sẽ chịu khó thêm một thời gian nữa, có tiền công rồi ta phải mua quần áo đồ dùng trước đã.”
“Mật Nương, đi thôi!” Lan Nương nhón chân gọi một tiếng.
“Ta qua đây.” Mật Nương vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797061/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.