Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioTrời đông tịch mịch, Vân Tiêu khoác lên mình bộ áo trắng phủ đầy tuyết. Thiên Tiệm Phong cao chót vớt đến nỗi chim sải cánh cũng khó khăn, lúc này đây lại càng thêm hiu quạnh, đường núi không một bóng người, hoa cỏ đẫm sương. So với khung cảnh trong trẻo lạnh giá bên ngoài, trong phòng ấm áp hơn được chút. 
Làn khói chậm rãi bốc lên từ lư hương lơ lửng mù sương giữa khoảng không, phảng phất nhàn nhã vờn đến bờ cửa sổ hé ra một cánh. 
Bùi Cảnh nửa ghé lên giường, lật thoại bản một cách vô vị. 
Bên cạnh y là Ngu Thanh Liên cũng đang nhàm chán tột độ. 
Vị đại tiểu thư này đã rảnh đến mức lấy trâm điêu khắc đám tượng đất y treo trên tường kia. 
Bùi Cảnh lật thêm mười trang nữa, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần mà bỏ sách xuống, ngó ra ngoài một chút rồi bảo: “Ta nói nè, rốt cuộc bao lâu nữa mới chịu thả ta ra ngoài hả.” 
Ngu Thanh Liên cầm trâm khéo léo tạo hình mặt mũi của tượng đất, nói: “Ai đánh gãy chân làm huynh không đi được chắc? Muốn đi ra ngoài chẳng phải chỉ trong mấy bước chân thôi à.” 
Bùi Cảnh uể oải ngả người ra sau, khoé môi cong lên: “Hầy cái này muội không hiểu đâu, thứ nhốt ta lại không phải hai chân mà là sự quan tâm của người nào đó. Nếu không phải sợ chàng lo lắng, sao ta phải hiểu chuyện cam tâm tình nguyện nằm yên chỗ này?” 
Ngu Thanh Liên hơi mạnh tay chút, cây trâm không dừng lại kịp thời, suýt chút nữa làm vỡ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149410/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.