Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioKiều Mộ Tài há hốc mồm, nước mưa vừa mặn vừa đắng, hoà lẫn cùng vị máu. Cậu ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn thiếu niên áo trắng kia. Trương Nhất Minh… Trương Nhất Minh, phải chăng mỏi mệt đói khát quá mức khiến cho ký ức cậu ta hỗn loạn, giờ đây rốt cuộc nhớ ra rồi.
Nhớ ra rồi, ngón tay cứng ngắc vịn lấy tường đá lạnh lẽo cứng rắn. Lúc bước lên đài cao trên hồ sen, chẳng phải đã được bày tỏ về thân phận khác của y rồi đấy sao?
Kiều Mộ Tài khàn giọng, gọi từng chữ: “Bùi… Ngự… Chi.”
Thiếu niên áo trắng cúi xuống, dùng tay áo lau sạch sẽ máu trên thân kiếm, đất trời mờ mịt bao phủ cả khuôn mặt của y, không nhìn rõ biểu cảm. Hồi lâu sau, y chỉ trầm thấp lên tiếng: “Bây giờ là ngày Thiên Ma làm loạn thứ mấy?”
Kiều Mộ Tài trố mắt: “Ngày, ngày thứ ba.”
Bàn tay lau kiếm dừng lại, khoé môi thiếu niên mím thành một đường.
Soạt, thứ gì đó rơi xuống, khoác lên người Kiều Mộ Tài.
Hơi thở sạch sẽ như cỏ xanh như tuyết đầu mùa, là một chiếc áo bào trắng như tuyết.
Tựa như tất cả bối rối tuyệt vọng đến hồi kết thúc, đôi mắt Kiều Mộ Tài vằn vện tia máu, ngón tay run rẩy níu lấy một góc áo bào, nước mắt chảy xuôi vào biển.
Thiếu niên đứng trên tường, hờ hững nói: “Trước tiên ngươi ở lại đây trước, Vân Tiêu và những tông môn khác hẳn là tới ngay thôi.”
Hốc mắt Kiều Mộ Tài đỏ bừng, ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Cũng không biết Bùi Ngự Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149409/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.