Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioNgu Thanh Liên bôn ba cả đường dìu Ngộ Sinh ra khỏi thôn, cuối cùng dừng lại trước một con sông.
Ngu Thanh Liên nhíu mày, hỏi: “Huynh thấy sao rồi?”
Sắc mặt của Ngộ Sinh rất nhợt nhạt, không trả lời nàng, ven sông có một cánh rừng, chàng vịn lấy một thân cây, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt ngồi xếp bằng rồi vòng khí vận hành một tiểu chu thiên trong cơ thể. Hơi thở của Ngộ Sinh rất yếu, thế này thì Ngu Thanh Liên cũng không rời đi được, lặng lẽ đứng sau lưng đề phòng quỷ quái khó lòng phòng bị ở nơi này cho anh.
Chẳng bao lâu sau, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, đen thui như vẩy mực, tà khí và oán hận nổi lên khắp phía.
Cả khoảng đất trời đen kịt mịt mờ.
Ngu Thanh Liên nhíu mày chặt hơn, đầu ngón tay biến ra một chiếc ô đỏ, nàng giương lên, giữ một thế giới hoàn toàn yên tĩnh cho Ngộ Sinh. Lục lạc khẽ rung, lông mi của hoà thượng run rẩy theo gió.
Ngay sau đó, Ngộ Sinh che ngực, phun ra một búng máu.
“Sao rồi?” Ngu Thanh Liên ngồi xổm xuống.
Ngộ Sinh chậm chạp mở mắt ra, trước vẻ mặt lo lắng của Ngu Thanh Liên, chàng lắc đầu: “Thư Diêm không ở gần đây, ảnh hưởng rất yếu. Ta hoá xá lợi thành tim, có thể xua tan được một phần khí âm độc, hẳn là đã không còn đáng ngại.”
Ngu Thanh Liên thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tốt rồi.”
Ngộ Sinh nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt vàng kim nhạt là lo âu, là thương xót, bảo rằng: “Mau về đi thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149339/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.