Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioBùi Cảnh ngây người hồi lâu mới khẽ lên tiếng: “Sở… Quân Dự?” 
Đây là lần đầu tiên y nghe thấy Sở Quân Dự gọi tên mình, vừa xa xôi vừa chân thực. Không hiểu sao, một loại cảm giác kỳ dị lại tràn lan trong lòng, thế giới bỗng chốc lặng thinh, bụi mù kiếm khí tự do lơ lửng. 
Y nghe thấy tiếng ken két. 
Ánh sáng đỏ như máu dày đặc mãnh liệt tuôn ra từ sau cửa. 
Bùi Cảnh ngẩng đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi ngây thơ vẫn toát ra một phần ngu ngơ mờ mịt. 
Cánh cửa mà y làm cách nào cũng không đẩy ra được, giờ này lại đang chậm chạp hé ra. 
Sở Quân Dự tựa như bị thương, nhưng giọng nói vẫn rất tỉnh táo. 
“Bùi Ngự Chi, ngăn hắn lại.” 
Ngăn hắn lại. 
Ánh sáng đỏ như máu tuôn ra khỏi cửa dường như gây tổn thương khác cho đám quái vật đuổi theo y, cơ thể bọn chúng hư thối, thét ầm lên, co quắp bò về phía trước, nghiến răng nghiến lợi hận Bùi Cảnh thấu xương, chỉ muốn cắn nát y. 
Ầm — 
Mà lúc này, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. 
Một cái sân bình thường, mà ở không trung lại là ngàn vạn khoá đỏ như máu vướng víu lẫn vào với nhau, giống như trận pháp phong ấn gì đó, khí đen khí đỏ, tràn ngập cả một phương. 
Mà giữa sân là một cái vại, cái vại ấy là nơi khởi nguyên, thế nhưng nơi khởi nguyên ấy lại tắm mình trong ánh sáng trắng, thuần tuý thiêng liêng, sạch sẽ đến mức không thể tưởng tượng được. 
Ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149337/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.