Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioBùi Cảnh nghe hắn nói, ấy vậy mà khoé môi lại cong lên, bật cười. 
Một góc mặt nạ lạnh lùng của Sở Quân Dự nát tan, với y mà nói lại là chuyện tốt. Mấy ngày nay ở chung với hắn, lúc nào y cũng cảm thấy không chân thật. Thiếu niên khiến y vừa liếc mắt đã cảm nhận được nguy hiểm như chốn địa ngục trong kính Huyền Thuỷ quả nhiên không chỉ đơn giản như vậy. 
“Sẽ không hối hận.” Bùi Cảnh nhe răng cười với hắn: “Ta nhìn người chuẩn lắm đấy, tin ta đi.” 
Sở Quân Dự nhanh chóng che giấu mặt tàn nhẫn của mình, một vẻ thản nhiên, đôi mắt nhạt màu không chút vui vẻ, nói: “Vậy ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.” 
Hắn phẩy tay áo bước lên phía trước, tiến vào thang mây đi vào sâu bên trong. 
Bùi Cảnh đứng tại chỗ, cúi đầu mỉm cười. 
Bạn nhỏ vẫn còn thất thường lắm. 
Nhưng chuyện có thể khiến Bùi Ngự Chi hối hận vẫn chưa từng xuất hiện trên đời này đâu. 
Đường núi thoáng đãng, phảng phất sương mù. 
Chân trước chân sau đi đến viện Tu Nhã, gió luồn qua châu ngọc rủ xuống trên phát quan của Sở Quân Dự ngân tiếng leng keng. 
Ở sau lưng hắn, Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi hung dữ quá nhỉ, khác hẳn bình thường luôn. Tuy rằng ngày nào ngươi cũng lạnh như băng, không thích để ý đến người khác nhưng cũng đâu đáng sợ, sao bỗng dưng lại trở mặt thế?” Dù sao còn lâu y mới thừa nhận là bản thân phiền phức. 
Sở Quân Dự đi phía trước, không nói lời nào. 
Bùi Cảnh nỗ lực phỏng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149300/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.