Cuối giờ Dần, tiểu thái giám đã đứng bên cạnh giường Cơ Đàn, hắn khom người, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vương gia, nên dậy thôi."
Gọi liên tiếp mấy lần, Cơ Đàn không nhịn được quay người vùi đầu vào trong chăn. Thiếu niên mười mấy tuổi vẫn còn đang là độ tuổi ham chơi tham ngủ, sắc trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy khiến ai cũng đau khổ, nếu chỉ ráng chịu một hai ngày thì cũng thôi. Vấn đề là cậu đã kiên trì được rất nhiều năm rồi nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không thể nào thích ứng nỗi.
Dưới sự thúc giúc liên tục của tiểu thái giám, Cơ Đàn mơ mơ màng màng ngồi dậy, cậu ngáp một cái: "Biết rồi."
Rửa mặt rồi uống một chén nước, cậu đi theo ánh sao đến Thái học. Làm nơi để các hoàng tử học tập, Thái học rất lớn, ở đây các hoàng tử vương tôn sẽ học được những thứ mà bên ngoài không học được.
Vừa tới Thái học, Cơ Đàn đã nghe thấy tiếng con nít khóc lớn, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai đứa nhỏ cao hơn hai thước đang gào khóc. Chúng giống nhau như được đúc cùng một khuôn, trắng nõn như nhau, ú nu như nhau, ngay cả tư thế khóc cũng giống hệt nhau. Lúc này chúng đang ôm hai chân Cơ Lương không chịu buông: "Phụ vương, con muốn về nhà cơ..." "Phụ vương, nhi thần muốn mẫu phi..."
Hai đứa trẻ này chính là đích tử của Cơ Lương, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt cũng đến lúc con trai của Lương Vương tiến vào Thái học để dự đọc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-the-ga/2535990/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.