Khi Cơ Tùng về nhà thì thấy bên cạnh Nhan Tích Ninh xuất hiện hai đứa nhóc bụ bẫm. Trên đầu cặp song sinh đội một cái lá sen úp ngược màu xanh mướt tròn trịa, trên cổ là một chiếc lá sen khác được đục lỗ đủ để hai đứa chui đầu qua. Lá sen tựa như một chiếc áo giáp che chở cho chúng, khiến chúng trông có vẻ như hai đồng tử lá sen vậy.
Nhan Tích Ninh xách rổ đi phía trước, chúng lạch bà lạch bạch theo sau không rời một tấc, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng tới nỗi cách một hồ Lãm Nguyệt cũng nghe thấy.
Những đứa trẻ khác khi nhìn thấy Cơ Tùng đều bị khí thế của Cơ Tùng dọa sợ không dám làm càn. Nhưng hai đứa trẻ nhà Cơ Lương đã quen nhìn mấy cảnh hoành tráng nên hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.
Cơ Thoan nghiêng đầu thoải mái chào hỏi Cơ Tùng: "Chào Hoàng bá ạ ~ "
Vừa mới nói xong đã bị Cơ Trạch sửa lại: "Em trai em gọi sai rồi, phụ vương của chúng ta lớn tuổi hơn nên chúng ta phải gọi là Hoàng thúc."
Cơ Thoan hơi khó hiểu: "Nhưng nhìn Hoàng bá có vẻ lớn hơn phụ hoàng của chúng ta mà!"
Bị lời nói ngây thơ của con nít đâm một nhát, Cơ Tùng lặng đi một lát, y sờ lên mặt mình, nặng nề nói: "Xem ra là do ta già rồi." Ai không biết sẽ cảm thấy làm đế vương là chuyện vui vẻ nhất trên đời này nhưng từ khi Cơ Tùng lên ngôi đến nay, mỗi một ngày đều cảm thấy bản thân lao lực quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-the-ga/2535988/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.