Thẩm Khanh thật ra cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sáng sớm bị mấy bé con gọi dậy, cậu dậy rửa mặt thay đồ, dọn dẹp giường chiếu.
Đúng khoảng thời gian như mọi người khác, cậu dắt bọn nhỏ ra khỏi phòng, rồi...
Cậu phát hiện ra, các bậc phụ huynh khác đều đang nhìn mình.
Ánh mắt có dò xét, có thương hại.
Thầy Thẩm: "???"
Sau đó, cậu đưa mấy đứa nhỏ đi tìm đồ ăn, tổ tiết mục chuẩn bị bữa sáng cho họ, là cháo, bánh bao, màn thầu do người dân địa phương nấu sẵn.
Hôm qua tổ chương trình cũng đã nhắc, vì buổi sáng và trưa còn lịch trình nên khuyến khích khách mời dậy sớm ăn cơm trước.
Khi Thẩm Khanh và các bé ăn xong quay về, ánh mắt của mọi người nhìn cậu lại tiếp tục thay đổi.
Dò xét và thương hại đều biến mất, đổi thành soi mói, không dám tin, thậm chí có phần kính nể.
Thầy Thẩm: "??"
Sau đó, khi ra sân chính thức bắt đầu buổi quay, Thẩm Khanh vừa hay thấy hai cha con Tống Ngữ Kha cùng trưởng thôn, đạo diễn đứng nói chuyện với nhau.
Vừa trông thấy cậu, trưởng thôn lập tức tiến lên, rất trịnh trọng bắt tay với Thẩm Khanh:
"Thẩm tiên sinh! Ngài làm vậy... thật là ngại quá đi!"
Thầy Thẩm: '???"
Đến khi thấy Điền Dực vừa dỡ hàng xong, cuối cùng cậu cũng hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Chuyện là tối qua lúc trò chuyện với ông lớn, cậu có nhắc qua chuyện mình mượn cái thùng ở đây để cho Áo Áo tắm.
Lúc đó Thẩm Khanh cũng hơi ngại, vì chị gái cho mượn thùng rất nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036607/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.