Cố Hoài Ngộ hỏi: “Đi ăn có vui không? Có ai bắt nạt em không?”
Thẩm Khanh lập tức chống nạnh: “Ai mà dám bắt nạt em hả?”
Cằm nhọn khẽ hếch, đường nét nơi quai hàm rõ ràng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, thon dài.
Thanh niên đứng đó, dáng vẻ kiêu ngạo tự tin như một con thiên nga trắng cao quý chói lóa bước ra từ poster quảng cáo nước suối.
Cố Hoài Ngộ khẽ nheo mắt, nhìn rồi nói: “Vậy thì tốt.”
Tiếp đó lại hỏi: “Định đi rồi à?”
Thẩm Khanh gật đầu: “Ừ.”
Cố Hoài Ngộ giơ tay chỉ: “Vậy thì đi.”
Ngón tay còn đang nắm tay Thẩm Khanh cũng nhẹ nhàng khép lại, cả nhóm lập tức ngó lơ hoàn toàn đám người Đường Tử Diệu ở đầu kia hành lang, quay đầu lên thẳng thang máy.
Thang máy đi lên, hướng về phòng riêng trên tầng cao nhất. Trên đường, Thẩm Khanh tranh thủ kể sơ cho ông lớn nghe mấy chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối nay.
Tối nay lúc ăn thì cậu nói không nhiều.
Giờ thì lại lắm lời đến mức khiến hai nhóc con cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.
Áo Áo lắc qua lắc lại cái đầu tròn vo, chỗ này nhìn, chỗ kia ngó, xong lại vô thức giơ cái tay mũm mĩm lên… gặm gặm.
Đoạt Đoạt thấy thế liền nghiêm mặt ngăn lại, giữ lấy tay em trai, hai anh em nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt đứng im nghe ba nhỏ của mình líu la líu lo thao thao bất tuyệt như thể đang phát biểu trong buổi thuyết trình cuối kỳ.
“Đó, chuyện là như vậy á.”
Thang máy “ting” một tiếng đến tầng cao nhất, Thẩm Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036560/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.