Thấy ánh mắt của Đường Tử Diệu trợn tròn, không nói nên lời, mọi người cũng hiểu ra, bài này Thẩm Khanh thật sự biết làm.
Còn Đường Tử Diệu thì đúng thật là không biết.
Không khí trong phòng bao chợt trở nên ngượng ngập đến kỳ lạ.
Lúc này, một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên:
Áo Áo: "Đã bảo rồi mà, ba nhỏ của con giỏi nhất thế giới đó nha!"
Nói xong, nhóc lại vui vẻ đạp đạp đôi chân bé xíu, tinh thần phấn khởi không rõ vì sao.
Chẳng hiểu có chuyện gì, nhưng Áo Áo cảm giác ánh mắt mọi người nhìn ba nhỏ nhà mình đều mang theo kinh ngạc, hâm mộ, thậm chí là sùng bái.
Không diễn tả được rõ ràng, nhưng nhóc thấy tự hào vô cùng, cũng cười khúc khích theo.
Cố Đoạt thì lặng lẽ đỡ lấy thân hình nhỏ xíu của em trai, sợ nhóc vui quá mà trượt khỏi ghế.
Còn cậu, dù đang cúi đầu, khóe môi cũng cong lên một nụ cười nhẹ.
Hiện giờ Đoạt Đoạt vẫn chưa biết "trung học cơ sở" là gì, cũng chẳng hiểu "đại học" có ý nghĩa ra sao.
Vì chưa ai từng nói cho nhóc biết. Mà có biết rồi thì chắc nhóc cũng chẳng hiểu nổi sự khác biệt giữa hai cái đó là gì.
Bởi vì từ đầu tới cuối, nhóc chưa bao giờ cảm thấy cái người "học hành không tới nơi tới chốn" như ba nhỏ nhà mình là đồ bỏ đi.
Chỉ đơn giản như ba nhỏ nói người ta không thích động não thôi mà.
Bên này, tinh thần Đường Tử Diệu lại sắp sụp đổ. Hắn ta gắt lên với Thẩm Khanh:
"... Sao anh lại biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036559/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.