Nhưng thật đáng tiếc, Tiểu Giang Diệc cuối cùng lại không nghe được câu nói “tạm biệt” ấy. Đến khi Tư Kinh Mặc ngẩng đầu, cậu bé vốn dĩ đang đứng trước mặt đã sớm rời đi. Cũng bắt đầu từ giờ phút ấy Tư Kinh Mặc đã biết, khi mình đau cần phải nói ra. Ngày hôm đó Đại Nhã khá hài lòng với biểu hiện của Tư Kinh Mặc, nhưng về nhà lại không quan tâm vết thương trên gối của hắn mà về phòng mình nghỉ ngơi. Buổi tối Tư Kinh Mặc không đi ngủ sớm, hắn đợi Tư Nhiên về nhà. Chờ đến nửa đêm rốt cuộc cũng đợi được Tư Nhiên, ông vừa mở cửa đã thấy thân hình bé nhỏ đang ngồi trên sô pha. Tư Nhiên khẽ nhíu mày, cả người đầy mùi rượu đi đến bên Tư Kinh Mặc, có chút khó hiểu: “Giờ này rồi mà con vẫn chưa ngủ sao? Mẹ con đâu?” Lúc đó Tư Kinh Mặc đã nói gì? Hắn nghĩ một chút mới nhớ ra. Tư Kinh Mặc nhớ tới phương pháp đầu tiên Giang Diệc dạy hắn — nói ra, chỗ nào đau phải nói. Vì thế thân hình bé nhỏ nói với Tư Nhiên câu đầu tiên là: “Con đau quá.” Tư Nhiên nghe thấy vậy, động tác hơi khựng một chút, mới đầu ông rất vui vẻ khi hắn chịu chủ động nói chuyện với ông, sau lại có chút lo lắng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tư Kinh Mặc. Nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua mình bận rộn không quan tâm đến con cái, ông cảm thấy áy náy tự trách: “Con đau chỗ nào? Sao lại đau? Nói cho ba biết được không?” Tiểu Tư Kinh Mặc liếc mắt nhìn Tư Nhiên một cái, lại cúi đầu rất nhanh. Hắn nhớ người bảo mẫu bắt nạt hắn hồi bé cũng là bị người trước mắt này đuổi đi, vậy hắn có thể tin tưởng người này một lần nữa không? Ôm lòng chờ mong đó, Tư Kinh Mặc run rẩy nắm lấy quần áo của mình, dưới ánh nhìn khiếp sợ của Tư Nhiên, hắn cởi hết quần áo đứng trần truồng trước mặt ông, để ông có thể nhìn thấy toàn bộ vết thương trên người mình. Hắn chỉ vào một đám vết thương có cũ có mới trên người, khóc nức nở nói nhỏ: “Những chỗ này rất đau.” Tư Nhiên trong nháy mắt hai hàng lệ rơi, theo sau là phẫn nộ cực điểm, ông ôm chặt Tư Kinh Mặc vào lòng, giọng nói run rẩy: “Là… Là ai làm? Ai dám bắt nạt con, con nói cho ba biết!” “Có chuyện gì vậy?” Đại Nhã không biết khi nào đã xuất hiện trên cầu thang từ tầng hai xuống tầng một, liếc mắt nhìn xuống dưới, lập tức mày liễu dựng ngược, “Tư Kinh Mặc, sao con còn chưa đi ngủ?” Đại Nhã hùng hổ đi xuống. Tiểu Tư Kinh Mặc trong lòng càng ngày càng hoảng, siết chặt lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Là… Là mẹ làm! Đừng… Mẹ đừng đánh con…!” Thân mình Tư Nhiên cứng lại tại chỗ. Đại Nhã cũng ngây ngẩn cả người. Hài tử trong lồng ngực khóc càng lúc càng lớn, trái tim Tư Nhiên dường như bị một bàn tay vô tình nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. “Con nói…. Nói ai?” Tư Nhiên run rẩy hỏi lại một câu. Tư Kinh Mặc càng thêm nức nở: “Mẹ… Là mẹ làm.” Đại Nhã lúc này mới bừng tỉnh từ trong mộng, nhanh chóng chạy xuống cầu thang: “Đứa bé này, con đang nói bậy gì đó? Bởi vì con làm sai mẹ mới trừng phạt con!” Tư Nhiên không chút suy nghĩ, theo bản năng bảo hộ Tư Kinh Mặc trong lồng ngực. Sau khi nghe được câu nói kia của Đại Nhã, thân hình ông lại càng run thêm. “Em… Thật sự đã đánh con?” Giọng nói Tư Nhiên run run. Ông vốn dĩ không tin, chỉ cho rằng Tư Kinh Mặc không thích Đại Nhã hoặc hai mẹ con đang có mâu thuẫn gì đó, hoặc là người làm nào lại thừa dịp Đại Nhã không có ở bên bắt nạt con mình. Nhưng sau khi nghe được những lời do Đại Nhã chính miệng nói ra, tâm tình ông nháy mắt như rơi xuống hầm băng. Đại Nhã tự mình thừa nhận. Đại Nhã nói bà đang trừng phạt con. Con đã làm sai chuyện gì, sao lại muốn trừng phạt nó? Hàng ngàn suy nghĩ tràn ngập đầu óc, ông không mở miệng nói chuyện một lúc lâu. Đại Nhã trước mặt lại cho rằng Tư Nhiên tin lời Tư Kinh Mặc nói, bà bắt đầu lo âu bất an, bắt đầu chỉ trích Tư Kinh Mặc, bắt đầu mắng chửi hắn. Đủ loại từ ngữ khó nghe nhảy ra từ miệng bà. Tư Nhiên ban đầu kinh ngạc, dần dần biến thành phẫn nộ, cuối cùng lại chậm rãi bình tĩnh lại. Ông không tiếp tục để ý đến Đại Nhã đang làm loạn, phân phó người làm giữ bà ấy lại, ôm Tư Kinh Mặc mặc quần áo cho hắn, cả quá trình chưa từng đặt hắn xuống đất, cuối cùng gọi điện thoại cho bác sĩ. Buổi tối hôm ấy cả Tư Kinh Mặc và Đại Nhã đều đi bệnh viện. Đại Nhã được đưa đến phòng Tư vấn tâm lý mà bà vẫn luôn kháng cự, Tư Kinh Mặc được đưa đi kiểm tra những vết thương lớn bé trên người. Một vài vết thương đã nhạt màu, bác sĩ nói đã khỏi rồi, nhưng có một số vẫn sẽ để lại sẹo trên thân thể. Có thể nhìn ra đa số đều là véo bị thương. Cũng chỉ có vết thương trên đầu gối là mới bị té ngã hôm nay. Đủ loại vết thương lớn bé mới cũ gần như phủ kín phần lưng, trên mông cùng với hai chân Tư Kinh Mặc. Mà những phần da thịt lộ ra bên ngoài như mặt, cánh tay, bàn tay lại không có bất cứ vết thương nào. Tư Kinh Mặc nằm trên giường bệnh, mệt mỏi ngủ. Tư Nhiên ngồi bên cạnh, điều tra lại camera trong nhà từ một tháng trước trở lại đây. Mới xem được một ngày ông đã không thể nhìn tiếp được nữa. Ông đột nhiên không dám tưởng tượng, trong ba năm vừa qua, ở những góc khuất mà ông không biết, rốt cuộc Tư Kinh Mặc đã phải chịu bao nhiêu ngược đãi? Cùng lúc đó, việc chẩn bệnh của Đại Nhã cũng đã có kết quả. Chứng trầm cảm sau sinh của bà năm năm trước căn bản không trị tận gốc, trong ba năm vừa qua đã dần dần phát triển thành tâm thần phân liệt. Xem tình trạng trước mắt may là phát hiện tương đối sớm, nếu không hậu quả thật sự không tưởng tượng được. Tư Nhiên nghĩ lại một chút, mấy năm nay Đại Nhã vẫn luôn ở cạnh ông, nhưng ông lại chưa từng phát hiện bất cứ điểm lạ thường nào ở bà. Hiện tại ông đã hiểu ra, Đại Nhã trước mặt ông không có điểm bất thường nào, đó là bởi vì nhân cách thứ hai của bà đều thể hiện trước mặt Tư Kinh Mặc. Trong nháy mắt ấy Tư Nhiên dường như đã già đi mấy tuổi. Sau đó đã xảy ra những chuyện gì? Tư Kinh Mặc kỳ thật không nhớ rõ lắm, hắn chỉ rõ ràng có một khoảng thời gian rất dài hắn không thấy Đại Nhã xuất hiện. Đoạn thời gian đó chỉ có Tư Nhiên ở bên cạnh, thỉnh thoảng Tư Nhiên bận việc thì quản gia sẽ chăm sóc. Sau đó hắn vào Tiểu học, một lần nữa gặp lại Giang Diệc. Chỉ là Giang Diệc khi ấy không còn nhớ hắn nữa. Mà Tư Kinh Mặc lúc đó vẫn chưa học đươc cách làm quen với bạn bè, chỉ dám cẩn thận quan sát Giang Diệc từ xa. Hắn cũng không biết tại sao Omega trong lớp lại thích mình mà không thích Giang Diệc, theo đánh giá của hắn, Giang Diệc mới là người ưu tú nhất lớp. Vậy nên lúc Giang Diệc lôi kéo hắn lên sân thượng, hắn không có phản kháng, khi Giang Diệc vung nắm đấm lên hắn còn nghĩ đến lời cậu ấy nói lúc trước: “Người duy nhất có thể bắt nạt cậu, chỉ có thể là người cậu thích, người cậu để ý.” Vì thế Tư Kinh Mặc không nghĩ đánh trả, đứng im tại chỗ, ngoan ngoãn để Giang Diệc đánh một trận. Sau khi bị đánh hắn còn thấy khá vui vẻ, Giang Diệc tức giận đánh hắn như vậy, có phải chứng minh Giang Diệc nhớ kỹ hắn hay không? Tưởng tượng thì đẹp đẽ mà sự thật lại tàn khốc, Giang Diệc đánh hắn xong lại không thèm để ý hắn nữa. Tư Kinh Mặc cảm thấy rất mất mát, nhưng hắn không biết làm sao bây giờ. Cho đến một ngày nọ, hắn nghe được người khác nói chuyện —— “Nếu bạn muốn người khác mãi mãi nhớ rõ bạn, bạn phải trở thành người đứng trên đỉnh tối cao. Ví dụ thành tích của bạn luôn luôn tốt hơn, bạn cũng xuất sắc hơn người đó. Mấy người trẻ bây giờ đều nông cạn vậy đấy, không chỉ yêu cầu đẹp trai xinh gái mà còn phải học giỏi nhiều tiền cơ.” Cho dù giọng nói kia cũng non nớt như Tư Kinh Mặc lúc bấy giờ, nhưng Tư Kinh Mặc vẫn cảm thấy người đó nói rất đúng. Vì thế hắn ra sức nỗ lực học tập, chỉ vì muốn Giang Diệc có thể quan tâm hắn thêm một chút. Nhưng kết quả lại có chút không giống như dự đoán. Giang Diệc sau đó thật sự có nhìn hắn, nhưng mỗi lần nhìn đều là nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng hận không thể đánh hắn một trận. Tư Kinh Mặc buồn rầu, cũng thấy bất lực. Mà sau nhiều lần kiểm tra đều xếp trên Giang Diệc, hắn cảm thấy hình như cũng đúng, ít nhất chỉ có hắn mới là người bị Giang Diệc nhìn đến nghiến răng nghiến lợi. Điều này chứng tỏ hắn cũng có một vị trí đặc biệt trong lòng Giang Diệc. Năm Tư Kinh Mặc học lớp bốn, Đại Nhã trở về nhà. Theo lời Tư Nhiên nói, bệnh tình Đại Nhã cơ bản đã ổn định, có thể tiếp xúc với Tư Kinh Mặc. Trước khi đưa Đại Nhã về nhà, Tư Nhiên đã nói chuyện với Tư Kinh Mặc rất lâu. Ông thản nhiên thừa nhận mình không phải là một người cha đủ tư cách, càng không phải một người chồng tốt. Ông và Đại Nhã ở thời điểm không thích hợp nhất lỡ có con, khi đó bọn họ đều đang bận hưởng thụ tuần trăng mật, chưa ai chuẩn bị sẵn sàng, Tư Kinh Mặc cứ thế đến với thế giới này. Nếu khi ấy ông ngăn cản Đại Nhã, có lẽ sẽ không để lại hậu quả như ngày hôm nay. Bởi vì ông không ngăn cản, hai người cứ vậy sinh con, lại không hoàn thành trách nhiệm của một người cha khiến Tư Kinh Mặc chịu rất nhiều đau khổ. Tất cả đều là lỗi tại ông. Đại Nhã cũng chỉ bởi vì có bệnh, mấy năm qua bà rất nhiều lần muốn gặp Tư Kinh Mặc chính miệng xin lỗi, nhưng Tư Nhiên chưa bao giờ đáp ứng. Cho đến khi bác sĩ khẳng định với ông, bệnh tình của bà đã có thể khống chế, ông mới để cho hai mẹ con gặp mặt. Sau khi tạm thời quyết định, Tư Nhiên dò hỏi ý kiến Tư Kinh Mặc. Hắn nghe xong trầm mặc một lúc lâu. Tư Kinh Mặc nhìn Tư Nhiên trước mặt, một người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn vậy mà mang theo chút cầu khẩn. Một khắc ấy Tư Kinh Mặc thừa nhận, hắn có chút mềm lòng. Hắn cũng muốn biết người một nhà quây quần bên mâm cơm là cảm giác gì, cũng muốn biết cái gì gọi là tình thương của mẹ. Vì thế hắn gật đầu. Trong quá trình sống cùng Đại Nhã sau đó, hắn cũng đích thực cảm nhận được, giống như lời Tư Nhiên nói, Đại Nhã đã khôi phục. Đại Nhã xin lỗi Tư Kinh Mặc, bà ấy vốn dĩ mười ngón tay không dính nước xuân (*) vậy mà tự mình xuống bếp làm bánh kem nhân dịp sinh nhật Tư Kinh Mặc, đây là đãi ngộ mà ngay cả Tư Nhiên cũng chưa từng được hưởng thụ qua. (*) mười ngón tay không dính nước xuân: chỉ người được chiều chuộng hầu hạ từ bé, không phải động tay làm bất cứ việc gì Đó là quãng thời gian Tư Kinh Mặc cảm thấy hạnh phúc nhất trong tuổi thơ của hắn. Thẳng đến năm hắn học lớp tám, Giang Diệc chuyển trường. Giang Diệc cũng không giấu mọi người chuyện này, bạn bè của cậu ấy đều đã được thông báo. Tư Kinh Mặc đột nhiên hoảng hốt, hắn cũng không rõ đó là cảm giác gì, nhưng hắn biết mình không muốn để Giang Diệc rời đi. Hắn thậm chí chưa kịp trở thành bạn thân với cậu ấy, cậu ấy đã phải đi rồi. Tư Kinh Mặc mỗi ngày một khẩn trương gấp gáp, trong một lần kiểm tra suýt chút nữa bị Giang Diệc vượt qua, điểm số của hai người chỉ hơn kém nhau có một đơn vị. Giáo viên cũng nhận ra sự bất thường của Tư Kinh Mặc, vì thế tìm hắn nói chuyện. Khoảng thời gian ấy Tư Kinh Mặc luôn trong trạng thái mơ màng hồ đồ, cho đến một đêm mơ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy đũng quần ướt nhẹp, hắn mới hiểu được tại sao hắn hoảng hốt. Người xuất hiện trong giấc mơ của hắn không phải là Omega, cũng chẳng phải một bạn nữ. Hắn nhìn thấy rõ ràng, người đó là Giang Diệc. Hắn thích Giang Diệc. Trước giờ vẫn luôn thích, chỉ là hôm nay mới phát hiện ra thôi. Dù cho Giang Diệc là Alpha, hắn cũng thích. Nhận thức rõ được đều này, ban đêm, Tư Kinh Mặc nói chuyện với Tư Nhiên và Đại Nhã. Nhiều năm qua người nhà Tư Kinh Mặc đều ủng hộ quyết định của hắn, nhưng hắn lại chẳng thể ngờ được, Đại Nhã lại điên cuồng phản đối cái quyết định này. Xô xô đẩy đẩy, Tư Kinh Mặc bị Đại Nhã lỡ tay đẩy từ cầu thang tầng hai xuống tầng một. Đây cũng là lý do khoảng thời gian Giang Diệc chuyển đi năm ấy, Tư Kinh Mặc vẫn luôn nằm viện. Hắn come out, sau đó thất bại. Giang Diệc đi rồi, ánh mặt trời nơi góc tối âm u của hắn, không còn nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]