Chương trước
Chương sau
Sau một hồi lâu trầm mặc, Giang Diệc cuối cùng cũng hạ quyết tâm, kể cho Tư Kinh Mặc nghe sự việc ngày hôm qua.
Thật ra đến bây giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Chuyện này đối với cậu là một đả kích rất lớn, đêm qua cậu chỉ cố tình quên đi, tạm thời không quan tâm đến nó.
Không nghĩ đến thì sẽ không khó chịu.
Nhưng trước sau cậu vẫn phải đối mặt với chuyện này.
Không phải hôm nay cũng sẽ là ngày mai.
Ý của Tư Kinh Mặc là muốn để Giang Diệc đối mặt sớm một chút mà thôi.
Sau khi kể xong, cả hai rơi vào im lặng, không ai nói chuyện.
Đôi mắt Giang Diệc lại hơi ửng đỏ, cậu có chút khó khăn mà nhìn ra chỗ khác, không muốn để Tư Kinh Mặc thấy được dáng vẻ bây giờ của mình.
Nhưng Tư Kinh Mặc đã tới gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng.
Hắn không nói gì cả mà chỉ ôm cậu thật chặt.
Giang Diệc khịt khịt mũi, vùi đầu vào cổ Tư Kinh Mặc, giọng nói hơi chút nghẹn ngào: “Tư ca, tớ phải làm sao bây giờ?”
Tư Kinh Mặc vỗ vỗ lưng Giang Diệc, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm như thế nào?”
Giang Diệc nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thẳng thắn đối diện với hắn, toàn bộ suy nghĩ của cậu đều viết rõ trên mặt.
Không muốn để ba mẹ ly hôn, đây là ý nghĩ của cậu.
Tư Kinh Mặc khẽ thở một hơi thật dài.
Có một số việc là không thể trốn tránh, chuyện ba mẹ ly hôn lại càng không thể.
Nếu hiện tại bạn trốn tránh nó, trong tương lai không xa nó sẽ đánh úp lại một cách mãnh liệt hơn, mà khi ấy bạn lại chưa kịp chuẩn bị gì cả, vấn đề sẽ càng rối tinh rối mù.
Không hề yên lặng, cũng không hề ngập ngừng, Tư Kinh Mặc tàn nhẫn nói: “Bản thân cậu biết rõ, chuyện này là không thể.”
Khóe mắt Giang Diệc càng thêm đỏ, quật cường hiếm thấy: “Tại sao lại không thể?”
Tư Kinh Mặc khẽ thở dài: “Chuyện này giống như lúc trước cậu không thích tớ, mà tớ lại bắt ép cậu phải yêu tớ vậy.”
Giang Diệc cúi đầu không nhìn hắn.
Hắn tiếp tục nói: “Giang Diệc, dù sao một ngày nào đó cậu cũng phải đối mặt với việc này, trì hoãn trốn tránh không phải là một biện pháp hay.”
Giang Diệc không muốn nhìn hắn nữa, quay đầu ra chỗ khác.
“Giang Diệc.” Tư Kinh Mặc cầm tay cậu, “Tớ đã kể cho cậu nghe, lần đầu tiên nhìn thấy cậu là ở đâu chưa?”
Giang Diệc giương đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: “Không phải ở tiểu học sao?”
Tư Kinh Mặc lắc đầu, cong cong đôi mắt: “Sớm hơn.”
Đó là hồi còn học mẫu giáo, Tư Kinh Mặc trầm lặng từ nhỏ, nguyên nhân chủ yếu từ những trải nghiệm hồi thơ ấu của hắn.
Tư Nhiên và Đại Nhã kết hôn sớm, khi bọn hưởng tuần trăng mật thì ngoài ý muốn có Tư Kinh Mặc, hai người còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, Tư Kinh Mặc liền cứ như vậy xuất hiện trên thế giới này.
Tư Kinh Mặc hồi nhỏ rất hay khóc, theo lời Đại Nhã mà nói, khi đó hắn vừa khóc là khóc cả đêm, ai ôm cũng không dỗ được.
Buổi tối khi mọi người ngủ, Tư Kinh Mặc khóc suốt đêm, ban ngày người lớn đi làm thì hắn lại ngủ.
Giằng co như vậy một tháng, Đại Nhã chịu không nổi.
Phụ nữ vừa sinh con xong đang trong giai đoạn mẫn cảm, suốt ngày bị quấy rối như vậy khiến bà trực tiếp mắc bệnh trầm cảm sau sinh.
Một bên là đứa con vừa mới chào đời, một bên là người vợ bị bệnh.
Tư Nhiên không hề do dự lựa chọn vợ mình.
Tư Kinh Mặc bị Tư Nhiên đưa đến một căn biệt thự khác cùng thành phố, thuê bảo mẫu chuyên môn và người giúp việc chăm nom.
Nhưng Tư Kinh Mặc khi ấy chỉ là một đứa trẻ vừa mới tròn tháng, rời xa cha mẹ, không có tin tức tố của mẹ trấn an, sẽ chỉ khiến hắn càng thấy bất an.
Hắn bắt đầu ầm ĩ khóc nháo suốt ngày đêm, một thời gian sau bảo mẫu cũng chịu không nổi, lựa chọn xử lý lạnh.
Đứa trẻ mới đầy tháng, bị nhốt một mình trong phòng, cả đêm không có ai quan tâm.
Tình huống như vậy duy trì nửa tháng, sau đó Tư Kinh Mặc không khóc nữa, cũng không náo nữa.
Khi bệnh tình Đại Nhã dần dần ổn định, Tư Nhiên đón Tư Kinh Mặc về nhà.
Hắn không còn khóc nháo nữa, Đại Nhã rốt cuộc cũng có thể chăm sóc được.
Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn. Chưa đến hai tháng, Đại Nhã lại bắt đầu phiền chán đứa con đột nhiên xuất hiện này. Bà phiền muộn, không thể kiềm chế được, lại náo loạn.
Tư Nhiên lại đưa Tư Kinh Mặc đến nơi khác.
Ngoại trừ ngày lễ ngày Tết, còn lại chưa từng đón Tư Kinh Mặc về nhà lần nào.
Cha mẹ không quan tâm đến con cái, loại chuyện này bảo mẫu cảm nhận rõ nhất.
Lúc mới đầu bảo mẫu chỉ lén lút cắt xén ăn mặc của Tư Kinh Mặc, lúc sau càng quang minh chính đại không cho ăn mặc. Tiền Tư Nhiên chu cấp cho Tư Kinh Mặc toàn bộ thành tiền riêng bảo mẫu, đồ bổ, sữa bò bảo mẫu đem tất cả về cho con mình ăn.
Suốt hai năm ấy không có ai nói chuyện với hắn, không có ai dạy hắn bước đi.
Đứa con đã hai tuổi còn chưa mở miệng nói chuyện, điều này khiến cho mỗi lần Đại Nhã nhìn thấy Tư Kinh Mặc lại càng không thích.
Thái độ của bà như vậy, bảo mẫu lại càng quá đáng hơn.
Cuối cùng Tư Nhiên cũng phát hiện chuyện này.
Mới đầu là cảm thấy con mình quá gầy, Tư Nhiên lại đưa thêm tiền cho người ta. Nhưng qua một đoạn thời gian, Tư Kinh Mặc vẫn gầy đến nỗi có thể sờ thấy xương cốt, ông rốt cuộc phát hiện có chuyện không đúng rồi.
Theo dõi, kiểm tra camera, hai người bọn họ không ai có thể ngờ được, tra đến tận hai năm trước.
Hai năm vừa qua, đứa con của bọn họ vẫn luôn bị âm thầm ngược đãi.
Đại Nhã cũng vào lúc đó nhận ra sai lầm của mình, bà chủ động đề nghị đón con về, muốn tự mình chăm sóc. Tư Kinh Mặc chưa biết nói, bà sẽ từ từ dạy hắn nói chuyện, khẳng định con mình có thể hồi phục như ngày trước.
Nhưng bà sai rồi.
Tư Kinh Mặc ngày trước như thế nào không ai biết, nhưng từ lúc hắn bắt đầu nhận thức được thì không quá thích nói chuyện.
Đại Nhã một lần lại một lần bị đứa con trầm mặc ít nói này bức điên, bà tức giận ghìm bả vai Tư Kinh Mặc lung lay, khóc nói: “Con nói đi! Con nói đi! Nói một câu cho mẹ nghe đi! Sao con mãi chẳng nói lời nào thế?”
Thân thể Tư Kinh Mặc quá nhỏ lại bị lay động kịch liệt như vậy khiến đầu óc hắn choáng váng, bả vai bị mẹ nắm lấy lại càng đau đớn khó nhịn.
“Đau……”
Đây là từ đầu tiên Tư Kinh Mặc nói ra.
Đại Nhã nghe được ánh mắt sáng lên: “Đau? Con nói vừa nói đau sao? Có phải chỉ cần mẹ đánh con thì con sẽ nói chuyện?”
Đôi mắt Tư Kinh Mặc ầng ậc nước, hắn không biết gật đầu hay là lắc đầu.
Nhưng mặc dù vậy vẫn khiến Đại Nhã nhận được một tín hiệu sai lầm.
Có vẻ chỉ cần đánh hắn, để hắn cảm thấy đau thì hắn sẽ mở miệng nói chuyện.
Công việc của Tư Nhiên ngày càng bận rộn, ông thậm chí còn không có nhiều thời gian quan tâm đến Đại Nhã.
Vì vậy phương thức dạy bảo tàn khốc này bị Đại Nhã áp dụng đến tận lúc Tư Kinh Mặc năm tuổi.
Lần đầu tiên gọi “cha” là bị Đại Nhã véo cánh tay, lần đầu tiên gọi “mẹ” bởi vì trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Một ngày vào năm Tư Kinh Mặc năm tuổi, Đại Nhã đưa Tư Kinh Mặc ra ngoài chơi.
Hắn mãi mãi nhớ rõ khi ấy là mùa xuân, mùa của vạn vật sinh sôi nảy nở.
Đại Nhã nắm tay hắn nghiêm túc nói: “Hôm nay con phải làm quen với các bạn khác, nhất định phải quen biết được một bạn, biết không? Nếu không hôm nay trở về mẹ cũng sẽ đánh con!”
Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
Đại Nhã tàn nhẫn véo cánh tay của hắn một chút: “Mẹ vừa nói thế nào?”
Hốc mắt Tư Kinh Mặc chứa đầy nước mắt, dùng đôi mắt đỏ hoe nói chuyện: “Con biết rổi.”
“Ngoan lắm, một đứa trẻ biết nói chuyện mới là con ngoan của bố mẹ.” Đại Nhã tươi cười vặn vẹo.
Tư Kinh Mặc nhớ rõ ràng toàn bộ sự việc của ngày hôm ấy, Đại Nhã dẫn hắn tới công viên, công viên có rất nhiều trẻ em. Tư Kinh Mặc có chút sợ người lạ, mà Đại Nhã càng là trực tiếp buông tay: “Con tự đi tìm bạn bè chơi đi.”
Tư Kinh Mặc không dám nói thêm cái gì, bởi vì một khi hắn biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc không muốn nào đó, chờ đợi hắn lại là những trận trừng phạt của Đại Nhã.
Công viên mùa xuân hoa tươi khoe sắc, có rất nhiều con bướm bay lượn. Trong đó có một con bay quá thấp bị một đứa trẻ bắt được. Nó đem con bướm như vật quý khoe với đám bạn, một đám trẻ con thay phiên đùa nghịch con bướm xui xẻo ấy.
Con bướm là một động vật sinh mệnh yếu ớt, rất nhanh chỉ còn vài hơi thở thoi thóp.
Bọn trẻ con chơi đã rồi, tùy tiện ném xuống đất.
Tư Kinh Mặc ngó lại gần xem, hắn lúc ấy rất là tò mò, con bướm có biết đau không? Biết đau, lại có cách nào để quên đi cơn đau không?
Một cậu bé đột nhiên chạy tới, nó ngăn cản mấy đứa trẻ đang chuẩn bị rời đi kia, giọng nói rất phẫn nộ: “Các bạn vừa làm cái gì thế? Con bướm cũng là một sinh mạng! Thầy cô các bạn không dạy các bạn phải yêu thương động vật sao?”
Mấy đứa trẻ đều là Alpha, không hiểu lý lẽ, càng không thích bị một thằng nhóc cùng tuổi xem như học sinh mà dạy bảo.
Nói đi nói lại vài câu, cũng không biết ai động tay động chân trước, cả đám xúm lại đánh nhau.
Cậu bé kia rất lợi hại, một mình đánh ba người, đám trẻ con đều không phải đối thủ của cậu.
Tư Kinh Mặc cũng bởi vì đứng quá gần, trong lúc hỗn loạn bị người khác đẩy ngã.
Đầu gối va phải tảng đá, trầy da chảy máu, rất đau.
Đám con nít đánh nhau rất nhanh đã bị người lớn chú ý, cậu bé kia thấy Tư Kinh Mặc ngã trên mặt đất, cũng không quan tâm người lớn chạy tới, ngay lập tức đến trước mặt hắn: “Là ai đẩy cậu?”
Tư Kinh Mặc mím môi không nói gì.
Người lớn lúc này đều chạy tới, nhìn cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn tức khắc nổi giận: “Có chuyện gì thế? Là ai bắt nạt mấy đứa?”
Ba đứa trẻ vẻ mặt đau khổ mách lẻo với bố mẹ, sôi nổi chỉ trích cậu bé đang đứng bên cạnh.
Nhưng cậu bé ấy lại chẳng sợ tí nào, trực tiếp tránh sang bên cạnh lộ ra thân hình Tư Kinh Mặc ở phía sau, đúng lý hợp tình mà cãi: “Các cô các chú thật không biết xấu hổ! Con nhà cô chú đùa chết con bướm còn đẩy ngã bạn khác, bạn ấy ngã đến đầu gối chảy máu rồi!”
Từ “máu” đối với người lớn mà nói là khá nghiêm trọng, bọn họ kéo con mình ra sau lưng kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.
Những người khác nghe thấy lời nói của cậu bé cũng đồng loạt nhìn qua đây.
“Một đứa trẻ con đừng có mà vu oan giá họa cho người khác!”
“Đúng thế, con tao đẩy người lúc nào?”
“Mới tí tuổi ranh đã bày đặt đổi trắng thay đen!”
…………
Càng ngày càng nhiều ánh nhìn đổ về đây, mấy bậc phụ huynh cũng càng thêm chột dạ, chỉ trích cậu bé vài câu sau đưa con mình đi chỗ khác.
Cậu bé đứng trước mặt Tư Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng: “Mấy người không biết xấu hổ!”
Nói xong, cậu quay đầu nhìn Tư Kinh Mặc vẫn còn ngã ngồi trên mặt đất, vươn ra bàn tay sạch sẽ trắng nõn: “Tớ là Giang Diệc, cậu tên là gì?”
Tư Kinh Mặc không có trả lời.
Tiểu Giang Diệc cũng không tức giận, duỗi tay kéo hắn lên, giọng nói non nớt mà ngữ khí giống như ông cụ non nói với Tư Kinh Mặc: “Đầu gối cậu bị thương cậu phải nói ra chứ! Cậu không nói, ai biết cậu bị thương? Còn có, nếu lần sau bị người khác bắt nạt cậu cứ khóc to lên. Khóc rồi mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề thì tìm một người có thể bảo kê cho cậu, biết không?”
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc.
Tiểu Giang Diệc còn tiếp tục nói: “Bố tớ dạy tớ như thế đó, cậu cũng nên ghi nhớ cái này, không thể cứ bị người khác ăn hiếp trắng trợn như thế được! Người duy nhất có quyền ăn hiếp cậu chỉ có người cậu thích, người cậu để ý thôi!”
Lông mi Tư Kinh Mặc run run.
“Giang Diệc! Con lại gây họa gì nữa đó!” Giọng một người phụ nữ dễ nghe vang lên từ phía sau.
Cả người Giang Diệc khẽ run: “Được, không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi rồi! Tạm biệt!”
Không biết bao lâu sau, Tư Kinh Mặc mới ngập ngừng nói một câu: “Tạm biệt.”
Đó là lần đầu tiên hắn lấy hết can đảm nói chuyện với người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.