Môi Tư Kinh Mặc thực mềm, không giống như lúc nhìn, lại càng không giống trong tưởng tượng của cậu, mang lại cảm giác ấm áp phảng phất tin tức tố nhàn nhạt. Khoảnh khắc bốn phiến môi chạm nhau ấy, Giang Diệc nghe rõ trái tim mình bắt đầu không thể khống chế mà đập nhanh kinh hoàng. Đồng thời, đáy lòng cậu còn vang lên một giọng nói chói tai —— ‘Hôn rồi, hôn rồi! Cuối cùng cũng hôn được Tư ca rồi!’ Vừa chạm vào đã tách ra, cảm giác ấm áp cũng theo đó mà biến mất, Giang Diệc khẽ nhấp môi dường như vẫn còn lưu luyến. Con ngươi Tư Kinh Mặc đã sớm tối sầm lại, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Diệc, giống như mãnh thú dữ tợn nhìn chằm chằm con mồi ở trước mặt, trần trụi không hề che giấu. Cảm giác tê dại lan ra từ trong xương cốt, truyền tới da đầu Giang Diệc, cậu thậm chí không dám nhìn Tư Kinh Mặc một khắc nào, vội vội vàng vàng buông lỏng cổ áo người kia. Đôi mắt đảo liên hồi nhìn xung quanh, cậu nói với giọng rất nhỏ: “Cậu chính là một bình dấm chua, không, là một vại dấm chua, khắp nơi đều tỏa mùi vị chua loét. Nụ hôn đầu của tớ đều trao cho cậu, cậu còn không tin tớ thích cậu?” Vẻ u ám trong mắt Tư Kinh Mặc càng sâu thêm. Giây phút Giang Diệc rướn người lên hôn hắn, hắn căn bản còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn có chút kinh ngạc. Tốc độ Giang Diệc rất nhanh, nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước vậy, đôi môi vừa chạm vào lại tách ra. Khoảnh khắc ấy, trái tim Tư Kinh Mặc thậm chí đã quên đập. Cố tình người trước mặt, lại nói lời đáng yêu như vậy. Tư Kinh Mặc không kịp suy nghĩ, giọng nói khàn khàn: “Như vậy không phải là hôn.” Mắt Giang Diệc lập tức mở lớn, cũng bất chấp thẹn thùng: “Như thế còn không phải hôn? Vậy phải như nào…. Ưm!” Tư Kinh Mặc đè lại cần cổ trắng nõn của thiếu niên, hơi cúi người, ngậm lấy đôi môi còn đang bận đóng mở nói chuyện. Cánh môi ấm áp dính liền lấy nhau, hô hấp cũng trở nên dồn dập trong nhát mắt. Môi răng giao triền, như vậy mới là hôn. Mãi cho đến khi nụ hôn kết thúc, đại não Giang Diệc vẫn còn trống rỗng. Cậu vừa mới làm cái gì? Hình như là hôn Tư Kinh Mặc. Đúng, chính là hôn Tư Kinh Mặc. Sau đó Tư Kinh Mặc nói như thế không phải là hôn, sau đó lại đột nhiên cúi đầu hôn mình! Cái kia …… Hôn lưỡi, không phải… Như vậy mới là hôn sao? Giang Diệc đã không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngay cả đôi mắt đều mông lung, giống như bị một tầng sương mù bao phủ, bóng người trước mắt cũng trở nên mơ hồ. “Đệch….” Hứa Hướng Dương kêu còn chưa xong, lời nói sắp phun ra lập tức bị một bàn tay mạnh mẽ đè ép trở lại. “Xin lỗi, các cậu cứ tiếp tục.” Giọng nói Lục Tinh truyền đến, “Chúng tớ chờ các cậu ở cổng trường.” Sau đó cậu ta ôm Hứa Hướng Dương rời đi. Hứa Hướng Dương hiển nhiên chịu kích thích không nhẹ, vừa đi vừa không nhịn được phàn nàn: “Vl! Là hôn lưỡi có đúng không? Tớ không có nhìn lầm đi!” “Ừ ừ đúng, chuyện bình thường thôi mà.” Lục Tinh nhỏ giọng khuyên nhủ. “Vl! Vl! Vl!” Hứa Hướng Dương kích động đến mức phun liền ba chữ ‘vl’, “Tớ vậy mà thấy Tư Kinh Mặc cùng Diệc ca hôn lưỡi! Tớ hẳn không nhìn lầm đi!” “Không có không có, không có lầm, được rồi cậu nói nhỏ một chút….” Lục Tinh nhanh chóng tiếp lời, “Người ta vốn dĩ chính là một đôi, chuyện này rất là bình thường….” Hai người dần dần đi xa, âm thanh trò chuyện cũng dần nhỏ lại. Mặt Giang Diệc càng ngày càng đỏ, cậu thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Tư Kinh Mặc, trực tiếp ngồi xổm ngay tại chỗ, duỗi tay che kín mặt mình. Lòng bàn tay có chút lạnh, khuôn mặt nóng bừng vùi vào khiến trái tim Giang Diệc run lên. “Làm sao vậy?” Tư Kinh Mặc cũng ngồi xổm xuống cùng cậu, đặt tay lên vai Giang Diệc. “Tớ sắp chết đến nơi rồi!” Giang Diệc rên lên, đỏ mặt ngẩng đầu, hung ác liếc nhìn Tư Kinh Mặc. Đáy mắt hắn cất giấu một nụ cười tinh quái: “Là cậu hôn tớ trước, tớ chỉ nói cho cậu biết hôn là như thế nào.” Xung quanh không có ai, Giang Diệc cũng dứt khoát không che mặt nữa, trừng mắt nhìn hắn: “Vậy kỹ thuật của cậu còn rất lão luyện.” Tư Kinh Mặc đột nhiên thấy yết hầu hơi khô, khóe miệng nở một nụ cười: “Có lão luyện hay không chẳng lẽ cậu không cảm giác được?” Mặt Giang Diệc lại càng đỏ hơn. Cậu đương nhiên có thể cảm giác được, chẳng có chút thuần thục nào cả. Không những không thuần thục, vừa này bọn họ còn suýt cắn trúng đối phương, toàn bộ dựa vào bản năng mà hôn. Nhưng cậu không thể không thừa nhận, loại cảm giác này khá mới lạ, cũng rất thoải mái. Giang Diệc cứ ngồi xổm trên mặt đất như vậy, Tư Kinh Mặc cũng không thúc giục, lẳng lặng ngồi xổm cùng cậu. Cũng không biết qua bao lâu, vệt đỏ trên mặt Giang Diệc rốt cuộc cũng biến mất. Tư Kinh Mặc đúng lúc mở miệng: “Chúng ta đi thôi, bọn họ còn đang đợi.” Giang Diệc vươn tay: “Chân tê hết rồi.” Hắn khẽ cười. Giang Diệc trừng mắt: “Cậu còn cười được?” Tư Kinh Mặc nhịn xuống: “Được được, tớ không cười.” Giang Diệc hừ một tiếng, vịn tay Tư Kinh Mặc đứng lên, bàn tay nắm chặt sau đó cũng không hề buông lỏng. Đến khi hai người tới cổng trường, Hứa Hướng Dương và Lục Tinh đã chờ ở đó thật lâu. Thấy Giang Diệc đi tới, ánh mắt hóng chuyện của Hứa Hướng Dương quét vài vòng trên người cậu, cho đến khi lông tơ trên người Giang Diệc dựng hết cả lên, cậu mới hừ một tiếng rời đi tầm mắt. Lục Tinh thấy hơi đau đầu: “Được rồi, cậu đừng làm loạn.” Hứa Hướng Dương nhướng mày: “Tớ như vậy không gọi làm loạn, phải gọi quan tâm bạn bè.” Giang Diệc chửi bậy trong lòng ‘cậu quan tâm cái cc’, nhưng lại sợ nếu mình mở miệng, Hứa Hướng Dương lại phun ra vài lời kinh thế hãi tục*, nên cậu dứt khoát im miệng. (*) Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi Tư Kinh Mặc ngồi trên ghế phụ, còn lại ba người Giang Diệc ngồi ở hàng sau. Hứa Hướng Dương cuối cùng cũng có giây phút lương thiện, không tiếp tục kích thích Giang Diệc. Mọi người ăn cơm, sau đó mua bốn tấm vé vào công viên. Hôm nay vốn dĩ là ngày cuối cùng trong năm, công viên giải trí là cả biển người tấp nập. Những trò mà Giang Diệc muốn chơi, không có trò nào là không cần chờ xếp hàng. “Đến tháp rơi tự do(*) trước đi?” Giang Diệc rất là hưng phấn, “Hay đi tàu lượn siêu tốc cũng được.” (*) Golden Sky Tower – tháp rơi tự do: một trò chơi cảm giác mạnh, người chơi ngồi trên ghế được gắn vào trục của một tháp cao, lúc lên khá chậm có thể ngắm cảnh từ trên cao, sau đó rơi từ đỉnh xuống đất chỉ trong vài giây. Tư Kinh Mặc đáp: “Đều được, các cậu thì sao?” Lục Tinh không có ý kiến, cậu nhìn Hứa Hướng Dương. Hứa Hướng Dương nói: “Vậy chọn tàu lượn siêu tốc đi!” Bốn người đi đến khu bên kia xếp hàng, lúc đi ngang qua cửa hàng Tư Kinh Mặc tiện tay mua ba cây kem. Giang Diệc lột bỏ giấy gói ngoài, chưa vội ăn mà đưa đến bên miệng Tư Kinh Mặc: “Cậu không thử một miếng sao?” Tư Kinh Mặc không thích đồ ngọt cho lắm, dù là kem cũng vậy, Giang Diệc biết điều này nên mỗi lần nhờ dì giúp việc làm bánh quy tặng hắn, đều dặn dì bỏ ít đường hơn một chút. Lần này cũng vậy, Tư Kinh Mặc lắc đầu: “Tớ không ăn, cậu ăn đi.” Giang Diệc lại không giống như lúc trước cứ vậy bỏ qua, ngược lại càng dí lại gần, muốn ghẹo Tư Kinh Mặc một phen: “Thật sự không ăn?” Tư Kinh Mặc hơi nhíu mày, ánh mắt khó hiểu: “Nhất định muốn tớ phải ăn, ý cậu là…” Giang Diệc ra vẻ tiếc nuối: “Tớ thấy những đôi yêu nhau đều ăn chung một cây kem, còn tưởng rằng cậu cũng muốn ăn cùng tớ cơ.” Nói xong, cậu cũng mặc kệ Tư Kinh Mặc, trực tiếp cầm kem hướng đến miệng. Mắt thấy miếng ăn đã kề bên, mà chưa kịp há mồm cắn một ngụm đã bị Tư Kinh Mặc bắt lấy bàn tay. Bàn tay Tư Kinh Mặc khá to, nắm tay Giang Diệc không chút do dự cắn một miếng kem, khóe miệng rõ ràng đang cười, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe kề sát bên tai Giang Diệc, nói: “ Hay đấy, không bằng tớ cắn một ngụm cậu cắn một ngụm?” Giọng nói trầm thấp ở khoảng cách cực gần, Giang Diệc thậm chí có thể ngửi được vị ngọt ngào của kem trong hơi thở người kia. Mà Tư Kinh Mặc vẫn còn cố tình tiếp tục: “Hoặc là, cậu cắn một ngụm, hôn tớ một lần?” Thật là đáng ghét!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]