Chương trước
Chương sau
Nói đi đến đưa tiền, Lạc Hàm Hàm thực sự đến đây đưa tiền.

Tiện thể, cô còn đi đào người.

“Cô có muốn cân nhắc đến công ty chúng tôi không?” Lạc Hàm Hàm ôm Kẹo Sữa ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ bình tĩnh.

“Nhưng mà…”

Bạch Tịnh có chút do dự, đương nhiên bây giờ cô ấy rất muốn thoát khỏi người phụ nữ đáng sợ đó. Nhưng cô ấy đang cần tiền, mức lương mà Dư Viện trả vô cùng hấp dẫn.

Lạc Hàm Hàm lặng lẽ nhìn cô ấy: “Cô không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.”

“Dư Viện trả cô bao nhiêu tiền, tôi trả cô gấp 5 lần.”

!

Bạch Tịnh hết sức kinh ngạc nhìn Lạc Hàm Hàm, không thể tin được.

Lạc Hàm Hàm bất lực thở dài, thời buổi hiện này, nói thật không ai tin.

Cô lôi tấm séc 10 triệu NDT ra, con ngươi lóe sáng: “Đây vừa là tiền chữa bệnh mẹ cô vừa dùng để trả nợ.” Lạc Hàm Hàm như có như không nhìn Bạch Quý đứng dựa vào tường cảnh giác nhìn cô, dừng lại, bổ sung thêm: “Tiền đóng học phí cho em trai cô nữa.”

Bạch Quý đứng gần đó nghe thấy vậy liền nhíu mày, lạnh lùng quan sát Lạc Hàm Hàm, con ngươi đen nháy léo lên sự u ám tĩnh mịch khó hiểu.

“Nếu cô đồng ý gia nhập công ty của chúng tôi, tôi sẽ cấp cho cô một căn hộ dành cho nhân viên.” Lạc Hàm Hàm dựa vào ghế sofa, vuốt ve bộ lông mềm mại của Kẹo Sữa, vẻ mặt lười biếng: “Không có một ông chủ nào hào phóng như tôi đâu. Nếu cô là người thông minh thì phải biết cách nắm bắt thời cơ.”

Bạch Tịnh vẻ mặt phức tạp nhìn cô, trong ánh mắt léo lên tia nghi ngờ: “Cô cần gì phải làm đến bước này?”

“Cô cũng chỉ gặp qua Kẹo Sữa mấy lần. Hơn nữa nó còn là chú mèo của Dư Viện.”

“Ai là chủ của nó đối với tôi không quan trọng.” Lạc Hàm Hàm cụp mắt xuống, nhìn chú mèo Ragdoll xinh xắn đáng yêu đang nằm trong lòng mình khẽ nói: “Cho dù như thế nào thì chú mèo cũng vô tội.”

Bạch Tịnh sững người lại, nhìn chằm chằm chú mèo Ragdoll, chua chát hỏi: “Con mèo đó…”

“Cô đang nói đến nó à?” Lạc Hàm Hàm giơ Kẹo Sữa lên, chớp chớp mắt: “Có phải nhìn nó rất giống Kẹo Sữa đúng không?”

Bạch Tịnh không nói gì, im lặng một lúc, chậm rãi gật đầu: “Chà. Lúc mới nhìn thấy nó, tôi thực sự rất bất ngờ.”

Thậm chí trong đầu cô ấy còn nảy ra suy nghĩ hoang đường. Con mèo Lạc Hàm Hàm đang bế chính là Kẹo Sữa.

Nhưng làm sao có thể như vậy được, cô ấy tận mắt chứng kiến Kẹo Sữa từ từ kết thúc sinh mệnh.

Lạc Hàm Hàm: “Tôi cũng cảm thấy giống. Nhưng rất tiếc, nó không phải Kẹo Sữa.”

Bạch Tịnh mím chặt môi lại, nở nụ cười chua xót, ánh mắt hiện rõ sự áy náy: “Đúng vậy. Sao có thể cùng là một chú mèo được? Tôi suy nghĩ quá nhiều.”

“Tôi sẽ giúp cô.” Bạch Tịnh hít một hơi thật sâu, khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm: “Nhưng tôi không nhận tiền cô. Theo một nghĩa nào thì tôi cũng gây nên cái chết của Kẹo Sữa. Là tôi có lỗi với nó.”

Lạc Hàm Hàm hơi bất ngờ nhướng mày nhìn cô ấy. Chú mèo Ragdoll đang nằm ngoan bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tịnh. Đôi mắt màu xanh biếc vừa ngoan ngoan vừa hiểu chuyện.

“Meo.”

Kẹo Sữa kêu meo meo, khẽ giơ chân lên chạm vào ống tay áo Bạch Tịnh, mở đôi mắt xanh biếc ra lặng lẽ nhìn cô ấy.

“Meo.”

Bạch Tịnh nhìn nó, sững người lại, mím chặt môi, khóe mắt dần đỏ hoe.

“Rất giống.” Bạch Tịnh nghẹn ngào, chậm rãi cúi người xuống lấy tay che mặt lại, bả vai run rẩy.

Lạc Hàm Hàm cúi đầu xuống nhìn Kẹo Sữa, xoa đầu nó: “Nó đang an ủi cô.”

“Bạch Tịnh, đây không phải là lỗi của cô.” Lạc Hàm Hàm nắm chặt lấy tay Kẹo Sữa, ánh mắt trở nên sắc bén: “Người thực sự đáng bị trừng phạt chính là kẻ đầu sỏ.”

Cuối cùng, Lạc Hàm Hàm vẫn để chi phiếu lại.

Sợ Bạch Tịnh từ chối, trước khi rời đi, cô khẽ nói: “Tôi thực sự muốn cô đi đến Tầm Mộng làm việc.”

Lạc Hàm Hàm nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Ai cũng biết trong thế giới người trưởng thành cơ hội rất khó. Cô đừng hỏi vì sao tôi nói ra câu nói ngu ngốc như vậy. Cô phải tin tưởng năng lực của mình.”

Cô nói đến mức này rồi, Bạch Tịnh vẫn còn do dự, cô sẽ không tiếp tục mời chào nữa.

Dù không có Bạch Tịnh thì cô cũng không sao. Chỉ vì trong nguyên tác, Bạch Tịnh vì Dư Viện rơi vào cảnh tan cửa nát nhà. Gia đình hạnh phúc biến thành cảnh người mất người còn. Lạc Hàm Hàm cảm thấy cô gái này thật đáng thương, mới không nhịn được quyết định ra tay giúp cô ấy.

Nhìn lướt qua chàng thiếu niên đứng trong góc đang nhìn chằm chằm mình. Lạc Hàm Hàm dừng lại, không biết đang nghĩ điều gì, cô giữ im lặng. Vẻ mặt phức tạp nói: “Sau này hãy học hành chăm chỉ. Kế thừa lý tưởng chủ nghĩa xã hội.”

Bạch Quý vẫn đang nghe lén: “?”

Lạc Hàm Hàm định nói xong câu này rồi rời đi. Thú thật, cô thực sự chút phấn kích khi nhìn BOSS phản diện trong tương lai.

Đúng vậy. Bên trong quyển tiểu thuyết Mary Sue cẩu huyết lãng xẹt luôn có một nhân vật phản diện. Bạch Quý- chính boss phản diện, người đã bị Dư Viện hãm hại dẫn đến cảnh tan cửa nát nhà, sau này còn bị cô ta dàn dựng hãm hại bị liệt hai chân suốt đời.

Thú thật, lúc cô đọc giai đoạn sau, Bạch Quý lúc đó là hacker đứng đầu thế giới dùng đủ mọi chiêu trò điên rồ độc ác hãm hại nữ chính, cô có chút tiếc nuối.

Chàng trai trẻ tài năng đáng ra sau này trở thành thiên mệnh kim tử đứng trên vạn người. Bởi vì Dư Viện phải ngồi lăn suốt đời. Sau này bị cốt truyện chỉ định chết. Kết cục phải chịu cái chết cô đơn bên trong bệnh viện tâm thần.

Điều quan trọng nhất là, sau này Bạch Quý thực sự phát điên. Cô có chút sợ.

Nhớ lại thủ đoạn nham hiểm độc ác của Bạch Quý bên trong tiểu thuyết. Lạc Hàm Hàm dừng lại, bất an xoay người lại, dùng ánh mắt bà mẹ già lo âu nhìn cậu ta, chia sẻ chân thành: “Chúng ta là những người con của xã hội chủ nghĩa. Vì tương lai của đất nước cố gắng học tập. Tôi với cậu cùng nhau phấn đấu.”

Bạch Quý: “?”

Nhìn vẻ mặt một lời khó có thể nói hết của chàng thiếu niên, Lạc Hàm Hàm hài lòng gật đầu, quả nhiên bắt đầu từ bây giờ phải truyền dạy đạo lý BOSS phản diện.

Sau khi rời khỏi khu dân cư, Lạc Hàm Hàm không về biệt thư ngay, mà đi đến công ty giải trí Tầm Mộng.

Bây giờ phòng quan hệ công chúng được những người có chuyên môn phụ trách. Lạc Hàm Hàm vất vả ôm hai chú mèo. Vừa mới đặt chân đến công ty, đã bị Từ Triều Triều gọi lại.

“Lạc tỷ, em đang định tìm chị.”

Từ Triều Triều vội vàng chạy đến. Cô nương này mỗi lần xuất hiện đều trong dáng vẻ hấp tấp. Khiến cho Lạc Hàm Hàm còm tưởng rằng chân của cô nhóc này được lắp hai bánh xe lửa.

“Chị xem thử đi.”

Từ Triều Triều là người đại diện của Lạc Hàm Hàm. Công việc hàng ngày của Từ Triều Triều lướt weibo hoặc cãi nhau với đám anti fan của Lạc Hàm Hàm. Nhưng ngày hôm nay, cô nhìn thấy một thứ ghê tởm.

“Quá đáng! Thực sự quá đáng! Dư Viện đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Từ Triều Triều tức giận đến mức phổi muốn nổ tung. Lạc Hàm Hàm nhìn thấy cô nhóc tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng bừng. Giật giật khóe môi, dùng hết sức lực ôm hai chú mèo chạy đến xem.

[#weibo @ đây là Dư Viện…]

Kể từ lần ghi hình lần trước, sức khỏe của Kẹo Sữa không được tốt. Tôi không rõ nó đã ăn phải thứ gì, mang đi chữa trị vẫn không đỡ. Tôi lo lắng cho sức khỏe nó. Ban đầu tôi định xin phép rút lui khỏi chương trình. Nhưng tổ sản xuất không đồng ý, ép Kẹo Sữa phải đi quay tiếp.

Thực ra tôi rất thông cảm cho tổ chương trình. Nhưng sức khỏe Kẹo Sữa không được tốt. Bây giờ cậu nhóc đột nhiên biến mất. Tôi thực sự đang rất lo lắng cậu nhóc. Lúc tôi đến gặp đạo diễn bàn chuyện rút lui cậu nhóc vẫn còn đây. Tôi chỉ đi vệ sinh một lúc, quay về không thấy cậu nhóc đâu…

À, mọi người đừng hiểu lầm. Đạo diễn chắc chắn không đem Kẹo Sữa đi đâu. Đạo diễn là người tốt bụng đối xử với tôi rất kiên nhẫn. Chắc là Kẹo Sữa chẳng may đi lạc. Nếu mọi người nhìn thấy nó xin hãy báo cho tôi biết! Tôi thực sự nhớ nó!!! Huhu.

Dư Viện đã lên sẵn một kế hoạch hoàn hảo, bây giờ tổ chương trình Nhật ký thú cưng rõ ràng đang thiên vị Lạc Hàm Hàm. Thay vì tiếp tục ở lại chương trình gậm đắng nuối cay chi bằng tự dứt áo ra đi.

Cho dù rời đi, Dư Viện vẫn không nuốt trôi cục tức này. Quyết định ném toàn bộ trách nhiệm cho đối phương, ẩn ý nói bọn họ đã trộm Kẹo Sữa.

Dù sao cô ta vứt Kẹo Sữa. Với lại nó bị thương nặng như vậy chắc chẳng sống được bao lâu. Đến lúc đó không tìm bằng chứng, tổ chương trình hết đường chối cãi. Cư dân mạng chắn chắn đứng lên bênh vực cô ta và mắng mỏ tổ chương trình.

Dư Viện cầm điện thoại nở nụ cười đắc ý. Quả nhiên mọi chuyện diễn ra đúng những gì cô ta dự đoán.

[Tổ chương trình rác rưởi đạo diện rác rưỡi! Mấy người mau chóng trả Kẹo Sữa cho Dư Viện. Nếu không tôi đi ra tòa kiện mấy người tội trộm mèo.]

[Đã repost. Loại chương trình dơ bẩn không xứng được lên sóng. Lên sóng một giây cũng là lãng phí tài nguyên công chúng! Thật tiếc vì trước kia tôi từng thích xem chương trình này. Bây giờ… ha ha… xúc vật. Mẹ nó! Mau cút đi ăn sh*t đi.]

[1 like cho cmt mau cút đi ăn sh*t đi. Tôi là fan hâm mộ ủng hộ chương trình suốt 10 năm. Bây giờ tôi mới nhận ra bộ mặt thật của bọn họ. Đúng là ghê tởm! Kẹo Sữa chắc ăn phải đồ ăn kém chất lượng của tổ chương trình. Không vì sao đang khỏe sau khi tham gia chương trình lại đột nhiên phát bệnh.]

[Trời ơi. Lầu trên chẳng lẽ biết được sự thật? Nghĩ đến cũng cảm thấy hoảng sợ. Đề nghành ban ngành mau chóng kiểm tra chất lượng đồ ăn của tổ chương trình. Đây chính là thiếu tôn trọng thú cưng của người khác? Dù gì người ta cũng nuôi nó từ lúc nhó. Nếu đây sự thật dù tổ chương trình có lôi cái chết ra đền tội cũng không thể xóa hết tội.]

Sự việc nhanh chóng lan truyền rộng rãi, “Nhật ký thú cưng” bị mắng đến mức leo hot search. Kéo theo hàng loạt hot search.

Kinh hoảng. Một chương trình nổi tiếng lâu đời bị tố cho thú cưng nghệ sĩ ăn đồ ăn hết hạn.

Điểm lại thủ đoạn dơ bẩn của “Nhật ký thú cưng” suốt bao nhiêu năm qua

HOT! Bí mật đằng sau showbiz! Một đạo diễn nổi tiếng vì muốn có lưu lượng làm ra chuyện thất đức.

Con mèo của tiểu hoa đán Dư Viện bị lấy trộm! Tổ chương trình Nhật ký thú cưng mau ra chịu trận.

Nhìn thấy trang website bị công kích đến mức sắp phải đóng cửa. Tổ chương trình vừa tức giận vừa lo lắng. Bọn họ tự nhận mình chưa từng làm việc gì có lỗi Dư Viện. Tại sao đối phương muốn dồn vào họ chỗ chết.

Tổ chương trình ghê tởm đến mức nôn mửa. PD vội vàng đi tìm Vương Tranh để nghĩ cách giải trí. Ông ấy vừa bước vào công ty thấy Lạc Hàm Hàm đứng đại sảnh ăn dưa.

Lạc Hàm Hàm nhận ra ông ta, chào hỏi: “Ông đi đến đây làm gì?”

PD dừng lại, sững người lại, khuôn mặt trắng bệch phàn nàn với Lạc Hàm Hàm: “Còn ai vào đây nữa. Tất cả đều tại con khốn Dư Viện…. Quá đáng! Đây không phải là nói dối đặt điều nữa rồi. Rõ ràng vu khống phỉ báng người khác.”

“Tôi nhất định phải ba mặt một lời cô ta.” PD chửi bậy “Đúng là đồ không biết xấu hổ. Đúng là đồ không biết xấu hổ.”

Lạc Hàm Hàm ngoáy lỗ tai, những lời mắng chửi này nghe “thơm quá”. Cô vẻ mặt bình tĩnh gửi bằng chứng do Bạch Tịnh đưa gửi phòng quan hệ công chúng do lão quan gia thuê. Sau đó vỗ vai an ủi PD.

“Bình tĩnh. Bình tĩnh. Chuyện này không có gì đâu.”

“…Không có gì đâu.” PD sốc, cảm thấy hiện tại Lạc Hàm Hàm bình tĩnh nói ra lời này. Không phải vì cô có đủ khí phách mà do cô quá ngây thơ ngu ngốc.

Thực ra, nhìn lướt qua cũng biết cô từ nhỏ đã quen được nuông chiều, chưa từng bị xã hội vù dập. Nói dễ nghe thì ngây thơ. Còn nói khó nghe chính là ngu xuẩn.

PD chẳng để tâm lời nói Lạc Hàm Hàm, vội vàng đi tìm Vương Tranh. Vừa đi mấy bước, phía sau truyền đến giọng điệu lười biếng bình tĩnh.

Lưu ý: Truyện đăng tải duy nhất tại Blackcat2209.wordpress.com

“Ông xem đi, đúng như những gì tôi nói.”

PD dừng lại, nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Hàm Hàm giơ điện thoại lên, màn hình đối diện ông ta, thấy ông quay lại nhìn, còn ngây thơ chớp chớp mắt.

“Ông tự cầm xem đi.”

PD nghi ngờ tiến lại nhìn, chỉ thấy trên đó viết —

Sốc! Chúa ơi! Đảo ngược tình thế! Dư Viện thường xuyên ngược đãi mèo! Kẹo Sữa không phải bị trộm mất! Bị ngược đãi đánh đập đến chết.

Ngay phía dưới là một đoạn video giám sát được ghi lại cảnh chú mèo Ragdoll nằm hấp hối trong thùng cát tông. Bạch Tịnh- người đại diện Dư Viện ngồi khóc, bên cạnh một khung chat riêng biệt. Là một giáo sư nổi tiếng trong ngành âm môi. Dự vào cử động môi thuật lại cuộc nói chuyện giữa Bạch Tịnh và nhân viên “nơi cư trú dành động vật vô gia cư”.

“Chú mèo này của cô bị thương quá nặng. Không thể cứu được nữa. Mong nó chết không đau đớn.”

“Xin lỗi. Thực sự xin lỗi.”

“Tất cả lỗi của tôi. Tôi không nên mua nó về. Tôi thực sự không ngờ Dư Viện là loại người như vậy.”

“Xin lỗi, xin lỗi. Đều tại tôi…”

PD xem đoạn video giám sát, kinh ngạc đến mức không nói lên lời.

Không chỉ ông ta, ngay cả Từ Triều Triều đang đứng bên cạnh, cùng những cư dân mạng giúp DV mắng tổ chương trình, xem đoạn video vừa được công bốc, há hốc mồn không nói lên lời.

Giờ phút này, trong đầu mọi người chỉ có duy nhất hai từ.

Đ*t mẹ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.