Thẩm Tri Ngôn hiện tại có chút say, bất quá lại không ồn không nháo, ngồi yên ngoan ngoãn mà ăn cơm, trừ bỏ tầm mắt nhìn về phía Giang Dữ An ngày càng lớn mật cùng hai má đã phiếm hồng thì nhìn cũng không có gì dị thường.
Ăn cơm, Thẩm Hoài Minh giúp Hạ Nhất Thanh dọn dẹp, Thẩm Tri Ngôn choáng váng đầu đi theo dọn dẹp, Hạ Nhất Thanh lúc này mới thấy Thẩm Tri Ngôn uống đến mặt đỏ, bất quá cô không biết Thẩm Tri Ngôn lại trộm uống vài chén rượu nữa, chỉ cho rằng con trai cô lần đầu tiên uống rượu, tửu lượng thấp.
“Con cùng Tiểu Giang là bạn cùng lứa, có nhiều đề tài chung, đi nói chuyện đi.” Hạ Nhất Thanh đem Thẩm Tri Ngôn đuổi ra phòng khách, quay đầu đầu đối Giang Dữ An nói: “Tiểu Giang, đừng khách khí, cứ chơi nha.”
“Tiểu Giang.” Thẩm Tri Ngôn học vẹt: “ Cứ chơi nha.”
“Nói leo.” Hạ Nhất Thanh đánh đánh Thẩm Tri Ngôn, xoay người bưng mâm về phòng bếp.
Thẩm Tri Ngôn ngồi xếp bằng trên sô pha, trừ bỏ đầu có chút đau, còn có cổ hưng phấn, hướng về phía Giang Dữ An ngây ngô cười.
“Cười cái gì?” Giang Dữ An ngước mắt.
“Ân?” Thẩm Tri Ngôn choáng váng, một hồi lâu mới nói: “Vui vẻ.”
“Vui vẻ cái gì?” Giang Dữ An lại hỏi.
Thẩm Tri Ngôn nhếch miệng, nói: “Không nói cho cậu.”
Giang Dữ An hạ hạ mi, nhìn thoáng qua tay Thẩm Tri Ngôn, hỏi cậu: “Tay còn tốt sao?”
“A?” Thẩm Tri Ngôn phản ứng chậm hai giây, vươn tay ra trước mặt, lật trước lật sau, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-vi-bang-son-cach-vach-coi-trong/1140729/chuong-23.html