“Có việc?” Giang Dữ An đội chiếc mũ lưỡi trai đen, sấn đến ngũ quan lập thể, đôi mắt càng thêm thâm thúy.
Thẩm Tri Ngôn theo bản năng lắc đầu, lại nhanh chóng gật đầu lại, nói: “Có việc, có việc.”
Giang Dữ An không nói chuyện, chờ Thẩm Tri Ngôn.
Thẩm Tri Ngôn ngước mắt hướng về phía hắn cười, nói: “ Mẹ tớ mời cậu đến nhà tớ ăn cơm.”
Cậu tuy rằng đã 18 tuổi, cười rộ lên lại giống một đứa trẻ, đặc biệt là khi cậu cố ý lấy lòng khoe mẽ, lúm đồng tiền trên má trái kia thật giống như rượu ngon, làm say lòng người, khó thể thoát ra.
Giang Dữ An thẳng tắp nhìn cậu vài giây, mới xoay người đóng cửa, nhàn nhạt mà nói: “Không cần.”
“Nga……” Thẩm Tri Ngôn nhấp môi, có chút thất vọng.
Hạ Nhất Thanh không nghe thấy phòng khách có động tĩnh gì, cầm cái thìa từ phòng bếp ra xem, cửa không có đóng, cô liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Tri Ngôn đứng ở cửa nói chuyện cùng Giang Dữ An.
“Đứng ở cửa làm gì vậy?” Hạ Nhất Thanh đi qua đi, hiển nhiên là hiểu lầm, hướng về phía Giang Dữ An nhiệt tình chao đón: “Tiểu Giang, mau tiến vào, mau tiến vào.”
Giang Dữ An vừa muốn mở miệng, thang máy mở ra, Thẩm Hoài Minh mang theo bánh trung thu đi ra.
“Đã về rồi.” Hạ Nhất Thanh tiếp đón Thẩm Hoài Minh: “Anh có mua bánh trung thu ở nhà kia không?”
“Mua mua.” Thẩm Hoài Minh cười nhấc hộp bánh trung thu lên cho cô coi, nhìn đến cả nhà mình đều đứng ngoài cửa, rất tự nhiên mà đi qua vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-vi-bang-son-cach-vach-coi-trong/1140728/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.