Nhà Huyện lệnh sáng rực và đã đợi họ đến từ lâu.
Nguyên Lý như cá trở về biển, so với Sở Vương phủ còn thoải mái gấp mấy lần, hắn tự ý thức trách nhiệm chăm lo khách tới, sắp xếp chu đáo cho đám người Sở Hạ Triều.
Đợi sau khi đến bái kiến cha mẹ, Nguyên Lý mới kéo lấy thân thể mỏi mệt trở về phòng ngủ.
Vừa về tới trong phòng ngủ, hắn liền không nhịn được mà cười. Nguyên Lý là người rất thích cười, đôi mắt tròn xoe và mềm mại, một khi cười lại có cảm giác chân thành và tha thiết, khiến người ta không thể không buông bỏ cảnh giác.
Ba người hầu nhỏ trước mặt không khỏi kinh ngạc.
Nguyên Lý bỗng nhiên nói: "Quách Lâm, Uông Nhị nói muốn gặp ta?"
Quách Lâm nói: "vâng. Đây là tin tức quản gia ở nông trại truyền đến bốn ngày trước."
Nguyên Lý lại hỏi: "Hắn nói hắn có một việc muốn nói với ta, ngoài ta ra sẽ không nói cho những người khác?"
Quách Lâm không rõ ràng cho lắm, vẫn gật đầu.
Nguyên Lý lại nhìn về phía Triệu Doanh, Triệu Doanh cẩn trọng, từ trước đến nay phụ trách thay hắn thám thính tin tức, âm thầm xử lý mọi việc, hắn hỏi: "Uông Nhị đi sau khi vào nông trường đã làm những việc gì?"
Triệu Doanh cẩn thận mà nói: "Tuyệt không có gì khác thường. Duy chỉ có ngày mùng bốn xin nghỉ nửa ngày."
Nguyên Lý xoa thái dương, rốt cục lộ nở một nụ cười khổ, tự nhủ: "Hỏng bét. Dự cảm càng ngày càng không tốt."
Giữa trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-tuong-quan-bat-di/3584834/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.