“Nhiên Nhiên!” Hứa Yến nhanh chóng bước qua, muốn bám lấy nhà giam, lại phát hiện phía trên có dòng điện, móng vuốt thò ra lại thu về. Xưng hồ thình lình nhảy ra khiến An Nhiên thiếu chút nữa thoát diễn, hắn banh mặt, tầm mắt chuyển qua trên người Hứa Yến, thấy đối phương ỷ vào đưa lưng về phía Bắc Tố làm mặt quỷ với hắn, liền nhanh chóng dời đi, nhìn về phía Bắc Tố. “Vì sao lại muốn kéo A Yến vào?” Bắc Tố đứng trước nhà giam không xa không gần, trên mặt phong sương không nhìn ra cảm xúc gì. “Vấn đề này không phải cậu rõ ràng hơn tôi sao?” An Nhiên híp mắt: “Bắc trung tướng, cho dù tôi và ông có ân oán gì trên công việc hay là việc tư, ông là người đức cao vọng trọng trong quân đội, lại có thể tung ra lời đồn hãm hại hậu bối, hiện giờ còn tự ý giam tôi ở nơi này, rốt cuộc ông muốn làm gì?” “Tôi muốn đối phó với cậu, quả thực dễ như trở bàn tay, với tôi mà nói, đối phó cậu không có giá trị gì.” Bắc Tố chắp tay sau lưng lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười vui sướng: “Chỉ cần Hứa Yến đồng ý phục tùng tôi, tôi sẽ thả cậu ngay.” An Nhiên nói tiếp: “A Yến là chiến sĩ đế quốc, hắn phải phục tùng là quân đội, mà không phải ông.” “Nhưng hắn đồng thời cũng là dị nhân.” An Nhiên và Hứa Yến không thay đổi sắc mặt liếc mắt nhìn nhau. Hứa Yến quay đầu nhìn về phía Bắc Tố, ánh mắt sắc bén: “Bị lời đồn dị nhân dọa tới mức giờ nhìn ai cũng là dị nhân rồi sao? Bắc hiệu trưởng, em thấy thầy nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi.” Bắc Tố thong thả đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh, tâm tình thực tốt: “Lần đầu tiên nhìn thấy em thầy đã biết.” “Rốt cuộc thầy đang nói gì.” Bắc Tố nhìn qua: “Không cần giả vờ, hôm nay đưa em tới đây, là muốn nói rõ ràng mọi chuyện.” Hứa Yến đối mặt với Bắc Tố, cố ý vô tình che trước mặt An Nhiên. “Nói rõ cái gì?” “Nói rõ, chuyện ông là họ Bắc hay là họ Lãnh, đúng không?”An Nhiên từ từ nói tiếp: “Nghe nói tin tức tố của người nhà họ Lãnh có rất ít người có năng lực ngụy trang, nếu kết hợp với y học để thay đổi vẻ ngoài, cho dù là người họ An cũng không nhận ra được.” Bắc Tố cũng không phủ nhận, thanh âm và vẻ mặt đều mang theo ngạo mạn: “Người nhà họ Lãnh là hậu duệ của thần chân chính, một chút bản lĩnh này thì tính là cái gì.”
Ánh mắt An Nhiên mang theo mỉa mai: “Hậu duệ của thần mà phải chạy trốn sang nước khác bán mạng sao? Vậy hậu duệ của thần cũng quá hèn mọn.” Ánh mắt Bắc Tố thay đổi, vỗ mạnh một cái lên bàn kim loại, rầm một tiếng vang lên rất lớn. “Nếu không phải người nhà họ An các cậu phát rồ, đánh lén người nhà họ Lãnh, khiến nhà họ Lãnh diệt tộc, tôi cũng không phải lưu lạc tới nước này!” An Nhiên cười nhạo một tiếng: “Nếu người nhà họ Lãnh thật sự mạnh, sao lại dễ dàng bị diệt tộc, còn không phải do bản thân các người không có năng lực sao? Hiện giờ người nhà họ An vẫn là chúa tế và là nơi tín ngưỡng của dị nhân quốc, mà nhà họ Lãnh đã sớm bị quên đi, sự thật chứng minh, người nhà họ An mới là hậu duệ của thần chân chính.” “Câm miệng!” khí thế của Bắc Tố liền phóng ra ngoài: “Người nhà họ An chỉ là một đám thú điên cần xiềng xích người nhà họ Lãnh cột lại, không có người nhà họ Lãnh thì các người không là gì cả!” Hắn thấy vẻ mặt An Nhiên không đúng, càng tức giận hơn, nhìn về phía Hứa Yến: “Người nhà họ An là kẻ thù của người nhà họ Lãnh, cậu thật sự muốn cùng kẻ thù ở bên nhau?” Hứa Yến hạ hai tròng mắt: “Kẻ thù gì chứ, tôi cũng không phải người nhà họ Lãnh.” Bắc Tố hừ lạnh: “Cậu có thể sử dụng năng lực của người nhà họ Lãnh, tôi không tin Lãnh Phong cho tới bây giờ không nói qua chuyện thân phận với cậu.” “Vậy thì thế nào.” Hứa Yến ngước mắt: “Chuyện trước kia tôi không biết, chỉ biết tôi thích hắn, muốn cùng hắn ở bên nhau.” Bắc Tố tức giận không nhẹ: “Cho dù biết ân oán của hai nhà, cậu vẫn mê muội không tỉnh ngộ như cũ?” Hứa Yến trầm giọng nói: “Ông đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi phục tùng ông, ông sẽ không gây trở ngại cho chúng tôi.”
Đôi mắt Bắc Tố hơi hơi nheo lại: “Tôi xác thật có nói qua có thể để An Nhiên đi theo bên cạnh cậu, nhưng đó là lấy thân phận sủng vật, người nhà họ An là chủng tộc đê tiện, không bị xiềng xích trói lại sẽ cắn người, ngoại trừ sinh nở thì không hề có tác dụng gì cả, căn bản không xứng làm bạn lữ của người nhà họ Lãnh.” “Câm mồm!” Thanh âm Hứa Yến vừa vang lên, một cái xiềng xích đã bay tới trước mặt Bắc Tố. Rầm một tiếng, tường kim loại bị đập thủng một lỗ. Bắc Tố giận không thể át: “Làm càn!” Hứa Yến từ sau eo lấy ra một vật, ngón tay nhấn một cái vào nơi nào đó, kim loại nho nhỏ trong nháy mắt biến thành côn lớn, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, công kích về phía Bắc Tố. Bắc Tố vốn tưởng rằng nói rõ lập trường của hai bên có thể làm Hứa Yến càng thêm kiên quyết đi theo mình, không nghĩ tới lại hoàn toàn ngược lại. “Cậu vì kẻ thù mà đánh người trong nhà sao? Thật là tốt!” Mỗi một lần Hứa Yến ra tay đều dùng hết sức, tư thế kia thật muốn đánh người gần chết mới thôi, đối mặt với công kích cường độ cao, Bắc Tố cũng không rơi vào thế hạ phong, hai người lao vào đánh nhau, người tới ta đi không phân biệt trên dưới. Hứa Yến lại ấn một cái vào cái nút, cây côn liền chia thành hai, hắn hoạt động tay một chút, khuôn mặt không mang ý cười làm người không rét mà run. “Xin lỗi, với tôi mà nói, An Nhiên mới là người nhà của tôi.” An Nhiên nhíu mày xem bọn họ đánh nhau, dựa vào kế hoạch ban đầu, hắn sẽ đi khiêu khích Bắc Tố, Bắc Tố khẳng định sẽ hắt nước bẩn lên người hắn, A Yến giả vờ giãy dụa, thuận theo quy thuận Bắc Tố, hoàn toàn đánh mất nghi ngờ của Bắc Tố.
Chỉ cần tiến vào bên trong là có thể đập nát tổ chức của Bắc Tố. Nhưng hiện giờ kế hoạch lại lộn xộn. A Yến làm gì có chỗ nào giãy dụa, rõ ràng là muốn đập chết Bắc Tố ngay tại chỗ. Xiềng xích đầy trời bay tán loạn, Hứa Yến công kích càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tàn nhẫn, toàn bộ không gian bị xiềng xích đánh cho hoàn toàn thay đổi, nhưng Bắc Tố lại không sao cả. Bắc Tố tức giận xong lại bình tĩnh: “Đừng bị tình yêu trước mắt làm mờ đôi mắt, là người còn sót lại duy nhất của nhà họ Lãnh, việc cậu nên làm hàng đầu là cùng tôi chấn hứng lại Lãnh gia!” Động tác của Hứa Yến không ngừng: “Ông nói thật dễ dàng, muốn chân hưng Lãnh gia như thế nào?” “Cậu chỉ cần đi theo tôi, những chuyện khác tôi sẽ sắp xếp.” Hứa Yến thừa dịp hắn nghiêng người, tụ tập xiềng xích công kích qua, dòng khí vô hình dập dờn bồng bềnh, đồ vật trong không gian đều bị ném tới góc. Trên người Bắc Tố cũng bay ra xiềng xích. “Xem ra cậu không định thay đổi chủ ý.” Tóc mái trên trán Hứa Yến bởi vì sóng khí mà bị thổi loạn, ý cười bên miệng hắn không tới đáy mắt: “Thật đáng tiếc, tôi không hề có hứng thú với việc chấn hưng gia tộc.” Bắc Tố cũng nở nụ cười theo: “Cho dù An Nhiên sẽ bởi vì cậu lựa chọn mà vạn kiếp bất phục?” Ánh mắt Hứa Yến hơi ngưng lại, bên tai đột nhiên rầm một tiếng, hắn quay đầu, đồng tử co rút lại. An Nhiên ban đầu đang ngồi trong nhà giam không biết vì sao lại tê liệt ngã xuống đất, tay chống trên mặt đất, ngón tay dùng sức tới trắng bệch, rất thống khổ mà thở phì phò. “An Nhiên!” Hứa Yến tức giận mà nhìn về phía Bắc Tố: “Ông đã làm gì anh ấy?!” “Một ít thuốc làm hắn nghe lời một chút mà thôi.” Bắc Tố vòng qua Hứa Yến đi tới trước nhà giam, nhìn dáng vẻ của An Nhiên, tâm tình vui sướng: “Kết quả là không thoát được bản năng của thú, còn nói cái gì mà hậu duệ của thần, năm đó không phải do tổ tiên nhà họ An dụ hoặc tổ tiên nhà họ Lãnh, trong lúc hồ đồ mới đem vị trí nhường cho nhà họ An, nếu không làm gì có nhà họ An hiện giờ.” Mô hôi lạnh từ trên trán chảy xuống cằm, An Nhiên chịu đựng toàn thân bị gặm cắn, mặt tái nhợt vẫn cường thế như cũ: “Kết quả là ông cũng chỉ là một tục nhân bị quyền lực mê hoặc, được coi là hậu duệ của thần gì chứ? Nếu người nhà họ An không được, vậy thì người nhà họ Lãnh càng không xứng!” Hứa Yến cực kỳ đau lòng, cứng rắn đuổi theo Bắc Tố muốn thuốc giải. Bắc Tố lại thờ ơ: “Trước khi tới đây tôi đã nói qua, dùng sự phục tùng của cậu để bảo toàn cho An Nhiên, là do cậu lựa chọn sai lầm.” Hứa Yến đấm một cái vào nhà giam, điện quang bên trên đột nhiên nhảy cao, lạ bị xiềng xích che ở bên ngoài, nên không ảnh hưởng nửa phần tới Hứa Yến. “Thuốc giải!” “Không có thuốc giải.” Bắc Tố cười nhạt: “Nếu là kỳ phát tình lần đầu, có thể kết hợp với người nhà họ Lãnh để loại bỏ thuốc, nếu không phải lần đầu….” “Muốn thế nào?!” “Hắn sẽ phát cuồng, chờ thú tính của hắn qua đi là được, thế nhưng phải mất bao lâu, sẽ tạo thành hậu quả gì, có di chứng gì hay không, ai cũng không biết.” Giống như muốn xác minh lời nói của Bắc Tố, đầu tóc của An Nhiên khôi phục lại màu trắng ban đầu, đầu ngón tay dài ra, hai mắt cũng biến thành dựng đồng.
An Nhiên nhắm lại hai mắt, cố gắng khống chế, đồng ngón tay thay đổi hai loại hình thái liền tục. “A Yến, đi mau…. ưm…..” “An Nhiên!” Hứa Yến thao túng xiềng xích ý đồ phá vỡ nhà giam lại bị Bắc Tố ngăn cản. “Nếu cậu còn không nghe lời, tôi không cam đoan tiếp theo An Nhiên sẽ phải chịu loại tra tấn gì, cậu suy xét rõ ràng?” “Ông!” Hứa Yến nghiến răng nghiến lợi. “Đi mau, anh sắp…. không kiên trì được……” Thanh âm An Nhiên cực kỳ khàn khàn, bản năng bạo ngược dần dần chiếm cứ thần trí của hắn, làm ý thức hắn bắt đầu mơ hồ. Người nhà họ An không dễ dàng bùng nổ, chỉ cần xuất hiện điềm bảo bùng nổ sẽ nghĩ mọi cách giải quyết, một khi bùng nổ sẽ rất đáng sợ, một lần bùng nổ là vào 23 năm trước, An Tức tàn sát toàn bộ người nhà họ Lãnh, 3 vạn 9400 5-1 người. “Suy nghĩ rõ ràng chưa?” Một bên là An Nhiên chịu đủ thống khổ, một bên là Bắc Tố thúc giục hắn. Hứa Yến cắn răng gật đầu: “Được…..” Ánh mắt Bắc Tố hiện lên một tia vui sướng. Quả nhiên chỉ cần khống chế được An Nhiên, Hứa Yến cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. “Vậy tốt…..” Không đợi hắn nói xong, đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng vang lớn, kim loại trên trần nhà và một đống lớn bùn đất trút xuống. Khi biến cố xuất hiện trong nháy mắt, Hứa Yến ra tay như điện, dùng xiềng xích chặt đứt nhà giam, bế An Nhiên lên đi ra ngoài. Bụi bặm đầy trời dần dần bị hệ thống tinh lọc hấp thu, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng. “Lão đông tây, cuối cùng tôi cũng tìm được ông.” Bắc Tố nhìn kĩ lại, trên đống phế tích có một người đang đứng, một thân quần áo linh mục đen nhánh, trước ngực đeo một cái giá chữ thập cũ nát, tóc dài cột ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mĩ. Trong ánh mắt Bắc Tố tràn ngập thù hận: “An Tức!” Hứa Yến dùng thân thể ngăn cản bụi bặm và đá vụn cho An Nhiên, cắn mạnh vào cánh tay của mình, hút một miệng máu, dùng miệng đút vào cho An Nhiên, chống lại cái lưỡi, máu thực thuận lợi mà trượt vào trong. Chờ sau khi đút xong một miệng máu, Hứa Yến còn sợ không đủ, lại đút thêm mấy lần nữa. “Khụ khụ…..” An Nhiên giơ tay ngăn cản hắn: “Đủ rồi.” Hứa Yến đau lòng muốn chết, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…..” “Đừng xin lỗi, không phải em sai.” Có máu của Hứa Yến, An Nhiên giảm bớt rất nhiều, nhưng thanh âm vẫn thực khàn khàn: “Cho dù em có lựa chọn như thế nào, ông ta cũng sẽ làm như vậy.” Ở trong mắt Bắc Tố, hắn chỉ là một quân cơ để khống chế Hứa Yến, cho dù Hứa Yến có nghe lời hay không, hắn vẫn sẽ dựa vào thủ đoạn của mình để đạt được mục đích khống chế Hứa Yến, lúc lập ra kế hoạch này, An Nhiên đã chuẩn bị tâm lý. Khi nói chuyện, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gió, ánh mắt Hứa Yến thay đổi, giơ tay đón lấy, khi bắt được liền đưa tới trước mắt, thế mà lại là một lọ thuốc. Hắn nhìn qua, là An Tức. An Tức không nhìn hắn, thuận miệng nói một câu: “Máu của cậu không thể loại bỏ được virus, cái này thì được.” Hứa Yến không yên tâm: “Sao anh lại mang theo loại đồ vật này bên người?” An Tức nở một nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Bắc Tố lại giống như dao băng: “Bởi vì rất nhiều năm trước tôi đã trúng loại virus này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]