"Công chúa, người đã được đưa tới." Phó Ninh Dung được đặt lên chiếc giường mềm mại ở giữa phòng.
Công chúa Hạc Di vừa mới tắm xong, một thân váy áo mỏng manh bước nhanh đến bên cạnh giường, gạt đi mái tóc hơi rối trước mặt, Tạ Hạc Di cẩn thận nâng chiếc cằm tinh tế của nàng nhìn kỹ.
Gương mặt Phó Ninh Dung quả thật rất trắng.
Cho đến nay nàng luôn biết hắn rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt này lần đầu tiên được phóng đại trước mắt Tạ Hạc Di, gây cho nàng một chấn động không hề nhỏ.
Thuộc hạ của Hạc Di đã hoàn thành những gì nàng phân phó.
Nhưng cách làm việc của những người này khiến nàng hơi bất mãn. Cổ tay Phó Ninh Dung bị dây thừng siết bầm tím, trên cổ cũng có vài vết đỏ.
Có cần phải đối xử thô lỗ với phò mã tương lai như vậy không?
"Có phải hơi quá liều rồi không?" Tạ Hạc Di vỗ nhẹ vào má Phó Ninh Dung, nhưng đối phương vẫn hôn mê không hề phản ứng.
Nàng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Chụp thuốc người ta bất tỉnh nhân sự như vậy rồi thì làm ăn kiểu gì?
Vừa định khiển trách, thuộc hạ đã kịp thời trình lên một vài đồ vật. Thứ giúp vui đang ở trước mặt, cơn giận của Tạ Hạc Di lúc này mới vơi đi.
Khi cho người lui xuống, Tạ Hạc Di lại mở miệng dặn dò: "Biết nên nói như thế nào rồi chứ?"
"Thuộc hạ hiểu rõ." Thuộc hạ cung kính thuật lại những lời đã bịa ra từ trước, "Trong tiệc tối, Phó đại nhân uống rất nhiều rượu, sau khi uống say đã vô ý vào nhầm phòng của công chúa, xét thấy đối phương là quan lớn của triều trình, vậy nên chúng thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Sau khi chờ đợi một lúc lâu, bên trong truyền ra một loạt tiếng động lớn, chúng thuộc hạ bất đắc dĩ nên mới thỉnh các tân khách bên goài đến chủ trì công đạo."
"Được rồi, tất cả lui xuống."
"Nửa canh giờ sau dẫn người vào."
"Tuân lệnh."
Trong phòng chỉ còn lại Tạ Hạc Di và Phó Ninh Dung.
Cởi áo khoác của Phó Ninh Dung ra.
Ánh mắt Tạ Hạc Di lay động, đầu ngón tay dừng lại trên lông mi đối phương. Người này má phấn môi đỏ, mặt mày như hoa đào, một vẻ đẹp không phân biệt nam nữ, giống nữ nhân hơn cả nữ nhân.
Thật đẹp.
Không biết bộ dáng khi động tình sẽ như thế nào?
Tạ Hạc Di véo má nàng, đưa tay cầm chiếc lọ sứ màu xanh lục có chứa xuân tán cho vào miệng Phó Ninh Dung, thuận tay châm huân hương.
Nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.
Ngay cả bản thân Tạ Hạc Di cũng cảm thấy hơi khô khốc.
Mùi thơm dịu nhẹ.
Dược tính của xuân tán cực kỳ mạnh, loại này thường cần phải pha vào rượu, thế nhưng nàng trực tiếp cho Phó Ninh Dung dùng.
Dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng.
Cái nóng ùa lên tứ phía, cảm giác trống rỗng và khô nóng cùng nhau ập đến.
Giống như một con tôm lột vỏ. Trong chốc lát, toàn thân Phó Ninh Dung đỏ bừng vì nóng, hai tay bừa bãi nắm chặt trong hư không, trên trán xuất hiện từng tầng mồ hôi, nắm đấm run rẩy.
Hoàn toàn không thể nhịn được nữa, thân thể cuộn lại rồi buông ra, nghiến răng chống đỡ giường, giống như bị đặt trên lò nướng.
Ngọn lửa ác nghiệt có thể thêu đốt lý trí, khiến con người ta gần như phát điên.
Tạ Hạc Di không biết có nên trói Phó Ninh Dung lại để tiện hành động hơn hay không.
Phó Ninh Dung khó chịu kéo y phục mỏng manh trên người, làn da lộ bên ngoài ửng đỏ, da thịt dưới tay nóng như lửa đốt. Nhìn thấy hết thảy những phản ứng của Phó Ninh Dung, nàng bắt đầu nhận ra sự việc phát triển dường như có hơi ngoài dự đoán.
Việc lớn sắp thành, Tạ Hạc Di không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Mặc dù hơi nóng trên người Phó Ninh Dung gần như có thể làm bỏng người, nhưng nàng vẫn hít một hơi thật sâu và bắt đầu mò mẫm, bất chấp khó khăn cưỡi lên.
Ý thức người bên dưới dần dần rút cạn.
Giọng nói mơ hồ, giống như thở dốc, cũng giống như đang khóc.
Tâm lý của Tạ Hạc Di đang thay đổi từng chút một.
Từ tất cả những mưu đồ trước đó, bây giờ nàng chỉ muốn hoàn thành sự việc, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không như dự tính của nàng.
Nàng sợ hãi loại cảm giác mất kiểm soát này.
Hơi thở của nàng nóng bỏng, nhưng nó còn không bằng một phần mười so với Phó Ninh Dung.
Trong quá trình giúp Phó Ninh Dung cởi y phục, tay nàng run lẩy bẩy. Cuối cùng sau khi lột bỏ tầng áo trong, nàng không ngờ còn có một lớp nữa!
Nàng chưa từng thấy qua loại đồ lót này, nó được quấn thành nhiều lớp, rất khác so với những loại y phục khác...
Trong đầu ầm vang một trận.
Tạ Hạc Di đông cứng tại chỗ, như bị sét đánh, nàng tiếp tục đưa tay thăm dò, "ong" một tiếng, sự thật mà nàng bất ngờ phát hiện khiến nàng thất kinh hồn vía.
.....Đây là?
Áo nịt ngực?!
Một lúc lâu sau, Tạ Hạc Di cuối cùng cũng nhận ra chỗ nào không đúng.
Phó đại nhân...Tại sao...Tại sao lại là nữ tử?!
Nàng kinh hãi đến mức thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Chưa kịp chấp nhận sự thật thì một chuyện nan giải hơn đã xảy ra.
"Ầm" một tiếng.
Cánh cửa bị đá tung một cách thô bạo.
Cả người bị dọa run lên bần bật, ngay cả đồ sứ trắng đặt trên bàn cũng bị chấn động rơi xuống đất.
Tạ Du ở cửa sắc mặt tối sầm, toàn thân tức giận, khí thế từ trên người tản ra vô cùng đáng sợ, hắn sải bước tiến lên, ôm Phó Ninh Dung đang khó chịu vào lòng.
Ánh mắt lạnh lùng ném về phía Tạ Hạc Di đã bị ném khỏi giường: "Hạc Di? Ngươi nghe không hiểu lời ta nói?"
"Không phải ta đã cảnh cáo ngươi, không được đụng đến nàng ấy rồi sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]