---
Một khi đã bắt đầu thì không dễ dừng lại.
Cả một năm kìm nén cuối cùng cũng được giải tỏa, nước mắt giàn giụa bờ vai, bàn tay đặt sau lưng ấm áp như trong hồi ức, áo Phó Ninh Dung bị hắn khóc ướt đẫm.
Giờ phút này, hắn chỉ là một thiếu niên bình thường đau buồn vì mất đi người thân.
Nàng cũng đã nhìn thấy một mặt chật vật nhất của hắn.
Dường như đã trở lại với dáng vẻ thường ngày, và dường như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Việc phát tiết cảm xúc thoải mái hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi, đôi mắt Tạ Du tràn ngập màu nước, nghĩ tới thân phận của mình, giọng điệu đột nhiên tăng lên, "Chuyện hôm nay ta nói với ngươi, tuyệt đối không được để cho người thứ hai biết."
"Nếu như để cho người khác biết, ta đây nhốt ngươi lại, cho ngươi sống không bằng chết luôn!" Thiếu niên giả bộ hung dữ nói.
"Ngài yên tâm, A Dung nhất định sẽ không nói với ai hết."
Tạ Du dần bộc lộ trái tim mình với Phó Ninh Dung.
Nhìn rõ lớp ngụy trang dưới sự ngoan cường, nàng cảm thấy dường như mình rất hiểu hắn.
"Ọc ọc..." Một âm thanh không đúng lúc phá vỡ sự im lặng giữa hai người, sắc mặt Tạ Du có chút lúng túng, cả ngày hắn chưa ăn gì, dạ dày kêu réo là điều không thể tránh khỏi.
Phó Ninh Dung đã hiểu.
Trong túi vải nhỏ mang theo bên người vẫn còn hơi ấm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-thai-tu-phat-hien-la-nu-gia-nam/2837525/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.