Từ Thanh Đào nói xong câu này thì chợt thấy hối hận.
Nói thế có khác gì đang chỉ rõ ra rằng Trần Thời Dữ khen cô đâu, đúng là cô giáo Tiểu Đào yêu bản thân mình hơi nhiều một chút, nhưng len len một mình mình và trước mặt người khác là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Bấy giờ, hai bên tai đỏ vô cùng.
Đặc biệt là khi, dường như cô trông thấy Trần Thời Dữ có lời muốn nói.
Cô giật mình: “Đợi đã!”
Trần Thời Dữ nhíu mày.
Từ Thanh Đào nhìn chằm chằm mặt bàn, tránh tiếp xúc với ánh mắt của anh, sau đó thần sắc vô cùng mất tự nhiên mà nói rằng: “Anh Thời Dữ, à, trước mắt thì anh đừng khen tôi nhé.”
Nghĩ suy trong chốc lát, tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng cô vẫn giải thích một chút: “Bởi vì tôi thấy hơi ngại.”
Khen ngay trước mặt sẽ xấu hổ lắm T.T!!
Trần Thời Dữ nhíu mày.
Nhưng, khi cô nói xong câu này, thì cô lại thấy hối hận.
Thật lòng thì cô vẫn muốn Trần Thời Dữ khen mình, sợ chút nữa Trần Thời Dữ sẽ không khen, cô vội vã thương lượng, thái độ rất chân thành: “Nhưng tôi nghĩ lại rồi, tôi vẫn muốn nghe. Hay là, anh có thể khen em trên WeChat không?”
Dù sao thì được khen trên WeChat sẽ ít xấu hổ hơn:)
Sau khi cô nói xong câu nói ấy, bỗng dưng bàn ăn hoàn toàn tĩnh lặng.
Từ Thanh Đào chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, một giây sau, cô chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587562/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.