Từ Thanh Đào nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn cuối cùng trong vài giây, sau đó mới cảm thấy mặt mình đã nóng lên.
Nhưng sau khi thấy ghi chú tên cô mà trước đó Trần Thời Dữ đã sửa lại, thoáng chốc, sự xấu hổ ấy biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là nghẹn họng khi bị trêu xấu.
Cô mở khung trò chuyện với Tạ Sênh ngay lắp tự, chụp ảnh màn hình rồi gửi cho cô ấy:
[Ý gì đây:)]
Tạ Sênh: [?]
Từ Thanh Đào lập tức kể rõ mọi chuyện, sau đó dùng “Sao trên thế giới này lại tồn tại kiểu đàn ông như Trần Thời Dữ vậy nhỉ” để làm mở đầu, và “Cô giáo Tiểu Đào cảm thấy mình phải chịu đựng sự trêu xấu” làm kết thúc, cô phàn nàn tới tấp, gửi một hơi mười mấy tin nhắn.
Sau đó chờ Tạ Sênh ôm chung mối hận với cô.
Kết quả là, cô chỉ đợi được một câu từ Tạ Sênh: [Cho nên?]
Từ Thanh Đào: [?]
Cô ấy: [Cậu phàn nàn từ nãy đến giờ chỉ để nói với tớ rằng, chồng cậu nhớ cậu muốn chết, nhớ đến nỗi một ngày dài như một năm, hận không thể về nước ngay, không chỉ thế, hai người còn đặt tên cặp sến súa đến chết mất ấy nữa chứ?]
Tạ Sênh: [Xin hỏi, đây là kiểu rắc cơm chó mới à?]
Đơn giản một chút đi, muốn rắc cơm chó thì dùng cách đơn giản thôi.
Từ Thanh Đào:?
Ai rắc cơm chó?!
Cô không được chê Trần Thời Dữ à?!
Nhưng, khi nhìn thấy ba chữ “rắc cơm chó” mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587561/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.