Có lẽ Trần Thời Dữ là người đàn ông đầu tiên cô gặp có thể tự tin nói rằng mình không có tiền như thế này.
Bấy giờ, ấy vậy mà Từ Thanh Đào lại tìm không ra lý do để phản bác.
Hẳn là nam phục vụ cũng chưa từng ngờ đến kết cục này.
Ánh mắt anh chàng phục vụ dời từ Trần Thời Dữ qua Từ Thanh Đào.
Cô giáo Tiểu Đào nghĩ thầm, anh cảm thấy nhìn em giống người có tiền lắm à:)
Cô xuống lầu vội vã như vậy, ngoài lấy quần áo và chiếc đồng hồ đeo tay…
Thì điện thoại vẫn còn sạc trong phòng ngủ kia kìa. Lúc xuống lầu cô đâu biết cô sẽ cùng Trần Thời Dữ ra ngoài ăn khuya đâu!
Váy dệt kim màu trắng gạo là loại hơi mỏng, ôm trọn lấy cơ thể cô.
Chỉ liếc mắt nhìn qua là thấy không sót gì, nghĩ cũng biết túi đựng tiền không được thiết kế và có mặt trên chiếc váy xinh đẹp này.
Thoáng chốc, hiện trường rơi vào trạng thái trầm mặc không thôi.
Phục vụ nhanh chóng nhận ra Từ Thanh Đào không mang tiền theo thật.
Là một nhân viên phục vụ từng tiếp xúc với nhiều nhóm người khác nhau, là một người tinh mắt và nhạy bén, anh chàng phục vụ đã hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Trần Thời Dữ ngay tức thì.
Cộng thêm việc, hình như vừa rồi mình đã đắc tội với vị khách có vẻ rất khó dây vào này.
Phục vụ linh hoạt mở miệng: “Ha ha, anh đây thật biết cách nói đùa, vậy anh chuẩn bị tham gia hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587539/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.