Từ Thanh Đào đã quên mất mình trả lời Trần Thời Dữ thế nào.
Thậm chí còn không nhớ bánh kem chưa ăn xong trong phòng khách đã bỏ vào tủ lạnh hay chưa, khi cô hoàn hồn lại thì thấy mình đã ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ.
Phòng ngủ của Từ Thanh Đào cũng trang trí theo phong cách thương vụ đơn giản của Bách Nguyên Nhất Hào, y hệt như phòng ngủ của Trần Thời Dữ, sát cửa sổ bên phải là cửa kính sát đất.
Không biết cơn mưa phùn đã rơi rả rích ngoài cửa từ khi nào. Phía ngoài cửa kính sát đất là ban công rộng rãi, nối với ban công phòng Trần Thời Dữ, chỉ cách nhau một lớp kính ở giữa.
Cửa kính sát đất chưa đóng kín lộ ra khe hở nhỏ, hơi nước của ngày hạ chí mông lung bay vào, còn cả mùi của mấy chậu bách hợp cô trồng ngoài ban công lúc rảnh rỗi.
Lành lạnh bay vào mặt, cuối cùng làm đầu óc bị thiêu đốt chết máy chạy trở lại.
Vô thức ôm gối ôm chó bắp cải trên giường.
Từ Thanh Đào bất giác nuốt nước miếng, sau đó khẽ liếm môi.
Rõ ràng đã mười mấy phút trôi qua kể từ khi chạm môi với Trần Thời Dữ.
Nhưng cô cứ cảm thấy trên môi vẫn còn cảm giác ẩm ướt.
Sau đó, mặt dần đỏ ửng lên.
A a a a!!
Á á á á á á!!!
Trong đầu chỉ còn lại tiếng hét của chính mình.
Từ Thanh Đào ngã mạnh xuống giường, sau đó điên cuồng lăn qua lăn lại.
Tóc và quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587537/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.