Khi tỉnh lại lần nữa, không biết đã là mấy giờ.
Từ Thanh Đào chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc rất dài. Trong mơ, những ký ức cô ngỡ mình đã quên từ lâu, mà nay cứ xuất hiện ngay trước mắt mình, từng chút, từng chút một. Sau cùng, cô không thể phân định rõ được đó là mơ hay là thật.
Hình như còn mơ thấy Trần Thời Dữ đến.
Có lẽ là do cô đã ngủ quá lâu, nên cho dù đang bị bệnh, Từ Thanh Đào cũng không ngủ nổi nữa.
Khi mở mắt ra, cảm thấy hai mắt mình đau nhức vô cùng, như thể là cô vừa khóc một trận rất lớn.
Trong phòng ngủ trống vắng, chỉ có cốc nước đã uống trước khi ngủ đang được đặt trên bàn.
Còn có hai viên thuốc hạ sốt đã bóc.
Hít mũi một cái, đầu óc vẫn mê man.
Bấy giờ cô mới biết mình đã nằm mơ.
Nếu không thì sao lại mơ thấy Trần Thời Dữ về nhà sớm như vậy cơ chứ!
Kiểu người cuồng công việc như anh chỉ hận không thể tách hai mươi bốn tiếng thành bốn mươi tám tiếng mà thôi.
Nhiều năm ròng rã, theo lý mà nói, Từ Thanh Đào sớm đã quen với việc tự chăm sóc bản thân khi bị ốm.
Nhưng gần đây, không biết vì sao mà cô càng ở bên Trần Thời Dữ lâu thì ý chí càng trở nên yếu đuối hơn.
Thế mà cô lại hy vọng.
Rằng, bây giờ sẽ có người ở bên cô.
Cảm cúm và sốt, khi tỉnh lại thì đã là đêm khuya.
Từ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587534/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.