Từ Thanh Đào cảm thấy Trần Thời Dữ đang ám chỉ cô.
Nhưng cô không tìm ra được chứng cứ:)
Nói đến đây, coi như cô hoàn toàn không còn khẩu vị để ăn tiếp nữa.
Trong đầu toàn là hai câu nói kia của Trần Thời Dữ.
Hai bên má dần dần ửng đỏ.
Sau khi ăn cơm xong, hiếm khi cô không chui vào phòng ngủ, đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình.
Mà lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, ôm chặt chiếc gối hồ ly xấu xí, sắp nhổ hết lông đuôi của bé hồ ly đến nơi luôn rồi.
Trong đầu tự dưng nảy ra một suy nghĩ.
Vậy, ý của Thời Tiểu Dữ.
Chắc là có thể theo đuổi nhỉ?
Có lẽ là do đang bệnh nên gấp, hoặc là ánh sáng chợt loé ban nãy trong đầu bị đứt do Thời Tiểu Dữ vẫn chưa hồi phục, nên bây giờ nó vẫn chưa được nối lại.
Thấy Trần Thời Dữ đi từ bếp ra, có vẻ như anh đang muốn đi vào phòng sách, cô chợt cất tiếng gọi anh lại: “Vậy anh cảm thấy nên theo đuổi như thế nào?”
Chỉ có hai người họ ở Bách Nguyên Nhất Hào.
Từ Thanh Đào có ý đồ nên mới hỏi câu này.
Liên tưởng đến câu hỏi lúc ăn tối của cô.
Trần Thời Dữ dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc đầy vi diệu, như có hơi khó tin: “Em hỏi anh?”
… Hỏi thì sao hả?
Trưng vẻ mặt kinh ngạc như vậy ra để làm gì?
Dường như, trong thoáng chốc, bầu không khí trong phòng khách đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587526/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.