Đến khi Từ Thanh Đào hoàn hồn lại, cô mới nhận ra tư thế này hơi bị thân mật quá mức.
Vả lại, điều mất mặt hơn nữa đó chính là, thế mà mình lại rơi nước mắt trước mặt Trần Thời Dữ nữa!
Để tay lên ngực tự hỏi, cô giáo Tiểu Đào cảm thấy mình vẫn rất kiên cường đấy.
Lúc trước gặp nhiều chuyện xui xẻo như thế mà vẫn không khóc lần nào, dù là khi thực tập bị cấp trên ức hiếp, bị Tống Gia Mộc đá, cô vẫn không khóc!
Nhưng, hình như tòa thành kiên cố mà cô luôn gắng sức dựng xây cho mình.
Vào mỗi lần gặp được Trần Thời Dữ, đều trở nên vô dụng.
Như thể là chỉ sụp đổ trong một khoảnh khắc.
Cô phát hiện ra rằng, khi đối mặt với Trần Thời Dữ, những uất ức mà cô từng cho rằng mình có thể chịu đựng được, vào giờ phút ấy, cô sẽ không thể nhịn được nữa.
Mà muốn làm nũng với anh.
…
Khóc đến nỗi thấy hơi ngại ngùng.
Từ Thanh Đào vội lấy áo sơ mi của Trần Thời Dữ lặng lẽ lau nước mắt.
Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn thông minh chán.
Còn biết cân nhắc đến việc không dùng quần áo của mình làm khăn lau nữa chứ.
Lau xong xuôi, cô động đậy người, muốn ra khỏi lồng ngực của anh.
Kết quả, không ngờ Trần Thời Dữ còn ôm cô chặt hơn.
Giờ phút này, bầu không khí nặng nề vừa nãy đều bị hai người không hẹn mà cùng ngó lơ.
Chẳng ai muốn vạch vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587378/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.