Từ Thanh Đào nghĩ, cả đời này mình chưa từng hổ thẹn với bất kỳ ai.
Khoảnh khắc biết được sự thật ấy, sự chấn động mà nó mang đến lớn lao vô cùng, bởi thế nên cảm xúc của cô hơi mất kiểm soát, ôm lấy Trần Thời Dữ không muốn buông tay.
Đến khi cô khóc thút tha thút thít đủ đô rồi thì mới ngẩng đầu lên.
Bất giác thấy hơi hơi xấu hổ.
Nhưng cũng may, may mà Từ Thanh Đào cô đây cũng đã khóc trước mặt Trần Thời Dữ từ lâu lắm rồi.
Nhìn biểu cảm của anh, chắc là đang cảm thấy cô giáo Tiểu Đào là một cô bé hay khóc nhè và không thuốc nào cứu chữa được.
Khóc trước mặt anh thì cô không thấy mất mặt cho lắm.
Mãi cho đến khi Từ Thanh Đào nhoài người ra khỏi lòng anh, lại ngoảnh ra đằng sau, nhìn thấy có bảy, tám con mắt đang “mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim” của nhóm trợ lý, họ vờ như “ông bà chủ ơi, chúng tôi không nhìn thấy gì cả”.
Cơ thể và đầu óc cô bắt đầu cứng ngắc.
Đúng rồi.
Với tư cách là chủ tịch Hằng Gia, khi đến Pháp công tác, nhất định là sẽ được “tiền hô hậu ủng”, chỉ mỗi trợ lý đặc biệt thôi cũng phải dẫn theo ba người. Sao có thể giống như người vô sản cấp bậc công nhân như cô được chứ, đi công tác thì chỉ cần mang mỗi cái vali đi là xong.
Triệu Dương còn đứng ở vị trí đầu tiên nữa chứ, nhưng ánh mắt anh ấy lại nhìn chăm chăm xuống đất.
Dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587367/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.