Chương trước
Chương sau
Trong hội trường rất yên tĩnh, chỉ còn dư lại thanh điện của microphone nhẹ nhàng vang trong không khí, thân thích Thẩm gia trố mắt ngoác mồm, không biết tại sao vào ngày đại hỉ như hôm nay mà Thẩm Tứ Gia lại nói về chuyện xưa làm cái gì.
Tống Nghi cau mày, thì ra tuổi thơ của Thẩm Lê lại xảy ra chuyện như vậy, quá đáng thương, anh quay đầu nhìn Triệu Hồng Nham, "Mẹ cũng từng làm y tá ở Tô thị đúng không, mới vừa gặp người quen à?"
Triệu Hồng Nham lắc lắc đầu, đôi mắt không dám hướng trên sân khấu, giống như Thẩm Tứ Gia là một con hổ ăn thịt người vậy.
Ánh mắt Thẩm Tứ Gia đảo qua mọi người, sau đó ngừng lại trên người Thẩm Lê, ông chuyển đề tài, "Tiểu Lê, năm đó ta an bài cho cậu xuất ngoại học trung học, tại sao cậu muốn ở lại đế đô để học?"
Đồng tử Thẩm Lê nở rộng, cố gắng nở nụ cười trấn định, "Bởi vì ông nội chỉ có con và anh hai, con muốn ở bên cạnh ông nội ạ."
"Vô liêm sỉ! Nói thật!" Thẩm Tứ Gia cất cao âm thanh, quát lạnh.
Một tiếng này vô cùng khí thế, thanh âm cất cao, rất có phong thái thiết mã năm xưa.
Thẩm Lê bị giật mình, nháy mắt liền yên lặng, cậu ta lộ ra nụ cười gượng, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Ông nội..."
Cứ như là mong Thẩm Tứ Gia xem trọng hai chữ này mà khai ân.
Đôi mắt Thẩm Tứ Gia đảo qua người cậu ta, sau đó nhàn nhạt quay mặt đi, "Ta không phải ông nội của cậu, cậu sau này không cần gọi ta là ông nội nữa."
Người trung niên thường đi bên cạnh ông nhanh tay lẹ mắt đem một xấp giấy dày đưa cho phục vụ đang xem cuộc vui đến sững sờ, nhân viên phục vụ vô cùng nhanh chóng mà phát cho khách mời.
Thẩm Tứ Gia gật gật đầu, "Tuy nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng ngồi ở đây đều là người nhà Thẩm gia chúng ta, đây là bản photo chứng nhận nhân thân, đủ để chứng minh Thẩm Lê cùng Thẩm gia không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào."
Mọi người nhận được tờ giám định nhân thân, nháy mắt liền an tĩnh, mọi người đều hiểu rõ, liên hệ một chút với "cố nhân" mà Thẩm Tứ Gia vừa mới nhắc, thấp giọng thảo luận.
"Tôi cứ nói tiểu Lê lớn lên không giống người Thẩm gia một chút nào, thì ra là tu hú chiếm tổ chim khách."
"Ta còn nhớ lúc đó Tứ gia hình như còn cho gia đỉnh người kia một số tiền lớn, cảm tạ bọn họ chăm sóc giúp ông đứa cháu nhỏ, không nghĩ tới... ai... Lòng người khó đoán..."
"Lá gan thật lớn, cũng không nhìn xem Thẩm gia chúng ta là ai, đúng là xúc phạm."
"Tôi cảm thấy Tứ gia thật khổ, vừa mới vượt qua nỗi đau mất con lại gặp phải chuyện như vậy, may mắn là Tứ gia kiên cường, nếu đây là nhà tôi thì có khi đều tức chết cả rồi."
"Thẩm gia chúng ta thiếu gì tiểu bối để bên cạnh chăm sóc Tứ gia, cái gì mà chỉ có nó, trên đời còn có loại người không biết xấu hổ như vậy."
"Nghe Tứ gia nói như vậy, chẳng phải tiểu Lê đã sớm biết chính mình không phải là người Thẩm gia từ hồi đi học rồi sao?"
"Tôi đã sớm nói, tâm tư tiểu Lê rất nặng, không giống Tứ gia, cũng không giống như cha mẹ nó, thì ra là di truyền."
Tiếng nghị luận của mọi người càng ngày càng lớn, sắc mặt Thẩm Lê theo đó cũng càng ngày càng trắng, âu phục màu trắng càng tôn lên màu da, cứ như là người giấy vậy, mỗi một chữ lọt vào trong tai giống như một cái chuỳ sắt đâm vào ngực cậu ta.
Cậu ta không nghĩ đến chuyện Thẩm Tứ Gia sẽ giám định nhân thân, cũng không nghĩ tới đến đang sống an ổn lại bị sóng gió đập vào người.
Cậu ta muốn lớn tiếng phủ nhận, nhưng một câu cũng không nói được, miệng đóng đóng mở mở, ánh mắt bất định nhìn Thẩm Tứ Gia.
"Ông nội." Thẩm Độ từ trên ghế đứng lên.
Tiếng người ồn ào như thủy triều rút xuống, ánh mắt của mọi người tập hợp đến trên người Thẩm Độ.
Thẩm Độ kiên trì nhìn khuôn mặt uy nghiêm của Thẩm Tứ Gia, "Ông nội, ngài có phải là nghĩ sai rồi không? Tiểu Lê ở bên cạnh chúng ta nhiều năm như vậy, nó là em trai của con mà."
Một đứa em trai cùng sinh hoạt bên cạnh hơn hai mươi năm, không có bất kỳ dấu vết cùng dấu hiệu gì, đột nhiên nói không có bất kỳ liên hệ máu mủ với mình, là ai cũng không thể tiếp thu trong thời gian ngắn.
Thẩm Tứ Gia cũng giống như thế, nhưng nếu không đi tra rõ chuyện này, cháu ruột của ông sẽ không thể trở về, chỉ có thể nhịn phần thống khổ này xuống.
Thẩm Tứ Gia nhắm mắt lại, cơ mặt động đậy, vừa mở miệng lần thứ hai đã trấn trụ người ở chỗ này, "Tiểu Độ, em ruột của con hôm nay cũng có mặt tại đây."
Hội trường loạn lên.
Mọi người nhìn đông ngó tây, ai cũng đang tìm cháu ruột Thẩm Tứ Gia.
Tống Nghi vừa lúc đi đến cửa hội trường, anh vừa mới nghe xong, một mặt cảm thấy chuyện Thẩm gia thật cẩu huyết, cứ như phim giờ vàng vậy, một mặt vừa đồng tình đứa cháu của Thẩm gia lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm.
Triệu Hồng Nham không biết bị làm sao, hoảng quá không đi nổi, bước chân lảo đảo, có lẽ là bệnh còn chưa khỏi, Tống Nghi sợ bà bị ngã liền theo sát ở phía sau.
Nghe xong câu này của Thẩm Tứ Gia, bước chân Triệu Hồng Nham dừng lại, sắc mặt bỗng vàng đi, cứ như là người chết, như là bị bị đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích.
Tống Nghi vỗ vỗ bờ vai của bà, "Mẹ không sao chứ?"
Thẩm Tứ Gia mắt sáng như đuốc, xuyên qua đoàn người huyên náo, chính xác đặt trên người Hồng Nham, "Nếu đến rồi thì sao lại vội vã rời đi?"
Mọi người nhìn theo ánh mắt Thẩm Tứ Gia, hiếu kỳ hoặc là xem thường đánh giá Triệu Hồng Nham, khi nhìn thấy Tống Nghi bên cạnh Triệu Hồng Nham, những trưởng bối lớn lên cùng với Thẩm Tứ Gia, từng cùng mặc chung một quần thuở bé, ai nấy cũng lộ ra thần sắc kì quái.
Triệu Hồng Nham co rụt đồng tử, bà ta bị khí thế khϊếp người của Thẩm Tứ Gia chèn ép, liền cười khan nói: "Thẩm Lê sao lại không phải là cháu ruột của ngài được, giám định này nhất định là sai rồi."
Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.
"Có phải hay không ta là người rõ nhất." Thẩm Tứ Gia cười lạnh một tiếng, ông nhìn Tống Nghi, ánh mắt cương nghị lộ ra dịu dàng hiếm thấy, "Tống Nghi, con có nguyện ý gọi ta một tiếng ông nội không?"
Từ lần gặp trước, ông đã nhận định Tống Nghi là người nhà.
Tống Nghi giống ông lúc trẻ phải đến tám phần, không riêng gì mặt, thân hình khí chất cứ như là đúc ra từ một cái khuôn, nếu kéo anh đến trước mặt trưởng bối Thẩm gia rồi nói Tống Nghi không phải là người nhà họ Thẩm thì chẳng ai tin nổi.
Nếu con trai ông còn sống mà nhìn thấy Tống Nghi, không biết sẽ cao hứng đến chừng nào.
Trong hội trường liền ồn ào, mọi người hoang mang nhìn nhau, nhưng Tống Nghi cứ như không nghe thấy cái gì, trong đầu lặp đi lặp lại câu của Thẩm Tứ Gia.
Con có nguyện ý gọi ta một tiếng ông nội không?
Triệu Hồng Nham chính là "cố nhân" mà Thẩm Tứ Gia nhắc đến.
Anh diễn qua không biết bao nhiêu kịch bản cũng khó có thể hình dung tâm tình vào thời khắc này, từ người ngoài cuộc xem drama biến thành vai chính trong chính cái drama đó, anh không biết là nên phẫn nộ hay là vui sướng đây?
Cứ như ông trời đang ban cho anh một câu chuyện cười vậy.
Lý trí tỉnh táo mà anh cứ nào cũng tự tin vào đúng lúc này đã tan rã, trên thế giới này, trong sinh mệnh của anh đã từng có hai người quan trọng nhất, một người là mẹ của anh, một người là người anh thích, hai người này lại coi anh là thằng ngu mà đùa bỡn.
Triệu Hồng Nham và Thẩm Lê vẫn luôn biết, bọn họ thân mật như vậy bởi vì bọn họ mới thật sự là mẹ con.
Anh cứ tưởng rằng bản thân không đủ ưu tú nên mới không chiếm được ưu ái của Triệu Hồng Nham.
Ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Bọn họ thờ ơ lạnh nhạt với cố gắng có được tình yêu và tình thân của anh, rồi nhìn anh giãy giụa ở trong đó, còn xem những yêu thương săn sóc của anh là chuyện đương nhiên mà hưởng thụ.
Anh nhớ đến chuyện Thẩm Lê đưa ra 50 ngàn tiền thuốc thang, anh cảm kích Thẩm Lê như thế nào, thậm chí bởi vì chuyện này mà anh thật sự thích Thẩm Lê, ba năm dài tỉ mỉ chu đáo, tỉ mỉ săn sóc.
Tại sao lòng Thẩm Lê có thể an yên, thoải mái như vậy?
Tất cả những điều này làm cho anh buồn nôn, tại sao anh lại thích một người như Thẩm Lê, tại sao lại có thể có một người mẹ như Triệu Hồng Nham?
Anh nghĩ rằng, anh chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì, vì cớ gì mà hai người quan trọng nhất đời anh lại muốn đối xử với anh như thế?
Toàn thân Tống Nghi phát lạnh, anh đứng giữa hội trường xa hoa mà cứ như đang đứng giữa bão táp, như một cây bạch dương đơn độc không nơi nương tựa, anh hít từng hơi thật sâu, tự nói với chính mình nhất định phải tỉnh táo xử lý những việc này, nhất định phải dũng cảm đáp trả, không thể chùng bước.
Mấy phút sau, Tống Nghi cắn chặt môi, anh nhìn Thẩm Tứ Gia trên sân khấu, nhẹ giọng nói: "Tứ gia, tôi muốn cùng ngài giám định nhân thân."
"Được." Thẩm Tứ Gia sảng khoái gật đầu, ông thưởng thức nhìn Tống Nghi, có thể giữ được lí trí trong trường hợp này, so với Thẩm Lê từ nhỏ chỉ biết khóc sướt mướt thì mạnh mẽ hơn nhiều, cháu nội của ông nên là như thế.
Thẩm Tứ Gia tiễn khách mời về để xử lý chuyện trong gia đình, cả hội trường chỉ chừa lại một bàn chính giữa.
Tiệc rượu được bố trí dưới ánh đèn trắng, cùng với sân khấu phủ đầy hoa hồng, vốn là được trang trí theo phong cách lãng mạn nhưng bây giờ có chút trống vắng, không có không khí vui vẻ, hạnh phúc vốn có.
Nhân viên phục vụ rót một vòng trà bích hoa xuân, tổng cộng là sáu ly, nhưng ngoại trừ Thẩm Tứ Gia thì không ai có tâm tình phẩm trà.
Thẩm Độ cứ như bị bắt tỉnh mộng, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Nghi, ý tứ trong đó chỉ có mình gã biết rõ.
Thẩm Lê cúi đầu cong lưng như một con tôm, cậu ta nhìn chằm chằm hoa văn thêu gấm trên khăn trải bàn, cứ như là sinh mệnh bị rút sạch, giống như không có phản ứng với những chuyện phát sinh bên ngoài, nhưng đôi môi run rẩy đã bán đứng cậu ta.
Ánh mắt Chu Mặc Tuyền tối sầm, tiền đồ vốn tưởng sẽ tốt đẹp, chỉ trong một chốc đã đi đời nhà ma khiến tâm trạng của gã vô cùng u ám.
Triệu Hồng Nham nắm chặt quần, nơm nớp lo sợ, nhìn cũng không dám nhìn vào Thẩm Tứ Gia.
Tống Nghi nỗ lực duy trì lý trí, nhắc nhở bản thân không thể tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, không thể cụp đuôi chạy trối chết, vậy nên trông anh vô cùng bình tĩnh mà nhai nuốt thức ăn.
Cứ như là một vở kịch câm khôi hài.
Thẩm Tứ Gia thảnh thơi nhấp một miếng trà, chén nắp khẽ gảy lá trà xanh trôi nổi, ông liếc nhìn Tống Nghi, tâm lý càng nhìn càng thoả mãn.
Lễ nghi trên bàn ăn của Tống Nghi rất tốt, động tác tao nhã, so với Thẩm Độ ngậm thìa vàng từ nhỏ còn tao nhã hơn.
Thẩm Tứ Gia cùng Tống Nghi tiếp xúc qua mấy lần, Tống Nghi làm người làm việc rất cương quyết, tự tin và khí phách. Trước kia ông cứ nghĩa rằng Tống Nghi là phú nhị đại ẩn hình tại đế đô, nếu không đọc qua tư liệu về Tống Nghi thì rất khó tưởng tượng được rằng đây là một chàng trai xuất thân từ gia cảnh bần hàn.
Nghĩ như thế, trong lòng Thẩm Tứ Gia liền cảm thấy không vui, rốt cuộc là phải chịu bao nhiêu điều mới có thể trở thành người như ngày hôm nay vậy.
Ông vừa khó chịu, lại vừa rất rất tự hào, đây mới là người của Thẩm gia.
Thẩm Tứ Gia nhìn Thẩm Lê, chậm rãi nói: "Ta nhớ tới cậu hồi mười tuổi, đứa con Viên Viên của chú cậu tới nhà chơi, Viên Viên nghịch ngợm làm hỏng đồ chơi của cậu, cậu không khóc cũng không nháo, còn nói với Thẩm Độ không nên tức giận với Viên Viên, khi đó ta cảm nhận được, đứa nhỏ này có phong thái của một vị đại tướng, tương lai sẽ là trụ cột của Thẩm gia."
Thẩm Tứ Gia cười nhạo một tiếng, "Kết quả cậu thừa dịp người lớn không chú ý mà đẩy Viên Viên xuống hồ trong vườn, cũng may mùa đông nước kết băng, Viên Viên mới giành về được một cái mạng, nếu không phải ta tận mắt thấy, ta thật sự không thể tin nổi, Thẩm Minh Quốc ta quang minh lỗi lạc một đời lại có một đứa cháu độc ác như cậu."
"Ông nội..." Thẩm Lê vô cùng đáng thương mà gọi một tiếng, cậu ta ngẩng đầu lên, âm thanh chua xót.
Thẩm Tứ Gia lạnh lùng lắc lắc đầu, "Ta không phải ông nội của cậu, sau đó đừng gọi ta là ông nội nữa."
Mũi Thẩm Lê đỏ ửng, lộ ra thần sắc như cún con bị vứt bỏ, "Ông nội, ông không cần con nữa sao?"
Khi còn bé cậu ta vẫn luôn làm nũng như thế, Thẩm Tứ Gia rất thích cậu ta như vậy, chỉ cần cậu ta lộ ra khuôn mặt này thì muốn gì là có cái đó.
Nhưng tất cả đều phải xây dựng trên nền tảng tình thân.
Hiện tại cậu ta trong mắt Thẩm Tứ Gia chẳng là cái thá gì, Thẩm Tứ Gia đương nhiên không để ý tới cậu ta, không chút lay động mà nói: "Cậu có nhà của cậu, cậu nên về nhà mình đi."
Thẩm Lê thất thần, chán nản đứng lên, thân thể run rẩy, từng bước từng bước chậm rãi đi ra ngoài, cứ như là đang đợi ai đó cậu ta giữ lại.
Triệu Hồng Nham ngay lập tức đi theo, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Lê."
"Chờ đã!" Thẩm Tứ Gia lộ ra khí thế đàn áp.
Thẩm Lê dừng chân, tim đập thình thịch, trong đôi mắt mang theo mong đợi.
Nhưng Thẩm Tứ Gia chỉ nhìn Triệu Hồng Nham, hiện ra nét phẫn nộ, "Món nợ của cô, ta vẫn chưa tính sổ, cô khiến ông cháu bọn ta chia lìa hơn hai mươi năm, ta sẽ đòi lại tất cả trên người cô."
Triệu Hồng Nham co rút cả người, Thẩm Tứ Gia là ai kia chứ, tuyệt đối nói được là làm được, bà thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Thẩm Tứ Gia, bà ta lôi kéo cánh tay cứng ngắc của Thẩm Lê, bước nhanh đi cứ như đang chạy trốn.
Tống Nghi chần chờ một giây sau đó đứng dậy cùng đi theo ra ngoài, có chút chuyện anh nhất định phải hỏi rõ.
Hành lang nhà hàng được trải thảm dày, dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, Tống Nghi bước vài bước chắn trước mắt của Thẩm Lê, trải qua chuyện từ nãy giờ khiến anh tỉnh táo không ít, anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Lê, "Thẩm Lê, tại sao khi đó cậu lại cho tôi 50 ngàn tiền chữa bệnh cho cha?"
Đôi mắt Thẩm Lê đỏ lên, cứ như nước mắt có thể chực chờ bất cứ lúc nào, "Bởi vì em muốn giúp anh."
Tống Nghi nở nụ cười, không phải giả vờ mà là thật sự thấy buồn cười, thật con mẹ nó buồn cười, "Cậu cứu cha của cậu, lại còn muốn tôi phải cảm tạ ân đức của cậu, tại sao cậu có thể như vậy chứ?"
Chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, Thẩm Lê một giọt nước mắt cũng không rơi, nhưng đứng trước mặt Tống Nghi khiến cậu không ngừng muốn khóc, nháy mắt một cái, nước mắt như hạt đậu lăn xuống má, cậu ta khóc thút thít, nghẹn ngào nói: "Em không phải cố ý, anh tin tưởng em, lúc đó em phát hiện nhóm máu mình không đúng, biết được em không phải là người Thẩm gia, em có nghe ông nội kể qua chuyện khi còn bé, em vẫn luôn nghĩ có phải là ôm sai con rồi hay không, rồi em gặp anh ở trường, từ lần đầu gặp đã muốn đổi lại..."
Cậu ta dùng ống tay áo lau nước mắt, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tống Nghi, càng oan ức khổ sở, "Anh đối với em rất tốt, em học tập không tốt, anh liền dẫn em về nhà anh học bổ túc, em chưa từng thấy qua căn phòng nào nhỏ như vậy, rồi em nhìn thấy hoàn cảnh gia đình anh, em rất sợ, em thật sự rất sợ, em không muốn sống cuộc sống như thế, em sợ em sẽ nghèo cả đời, cho nên em không dám nói với anh."
"Em biết em có lỗi với anh, nhưng chúng ta không giống nhau, anh có thể thay đổi vận mệnh của anh, anh có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh đó, anh không cần Thẩm gia cũng có thể làm rất tốt, còn em nếu không có Thẩm gia thì em chẳng là cái thá gì..."
Tống Nghi bật cười, thật sự là ác tâm, anh thật sự buồn nôn, anh cảm giác không khí xung quanh cứ đặc sệt lại, vô cùng khó chịu, "Tôi thật sự hối hận, tại sao tôi lại từng thích cậu kia chứ?"
Thẩm Lê không chịu nổi ánh mắt sắc bén của anh, cả người cậu ta run rẩy, "Em thật sự không có ý xấu, em cũng yêu anh, nhưng em cũng rất hận anh, anh làm càng tốt, càng ưu tú, thì càng khiến em trông thật sự vô dụng."
Thứ tình cảm này quá vặn vẹo, cậu ta đúng là thật sự hi vọng Tống Nghi có thể thật giỏi, nhưng cũng hy vọng Tống Nghi không giỏi hơn bản thân cậu ta.
"Đây không phải là yêu." Tống Nghi lạnh nhạt sửa lại, từng câu từng chữ nói: "Đây là sự ích kỷ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.