Chương trước
Chương sau
Tiếng bạt tai vang dội này không chỉ làm Thẩm Độ tỉnh mộng, mà còn làm mọi người ở chỗ này trợn tròn mắt.
Thẩm Tứ Gia tuy rằng tính khí táo bạo, nhưng dù sao thì con trai cũng qua đời sớm, ông lúc nào cũng cưng chiều đứa cháu Thẩm Độ này, muốn cái gì thì cho cái đó, Thẩm Độ lớn như thế này nhưng đây là lần đầu tiên ông động thủ.
Thẩm Độ bưng má sưng tấy, hai mắt đỏ lên, không thể tin được mà nhìn Thẩm Tứ Gia, đôi môi run rẩy, vừa tức giận vừa oan ức.
Thẩm Tứ Gia hai tay run rẩy, ống tay đường trang rộng rãi che đi nắm tay đang siết chặt, bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng thì khó nói, "Cút về nhà, đừng ở nơi này làm tao mất mặt!"
Người trung niên đi bên cạnh Thẩm Tứ Gia đến nói nhỏ an ủi Thẩm Độ vài câu, Thẩm Độ lấy tay vuốt mặt một cái, gã liếc mắt nhìn Cố Hành Xuyên, cũng không quay đầu lại mà nhanh chân đi về phía trước.
Tống Nghi vô cùng lúng túng, bởi vì anh mà trà lâu của Thẩm Tứ Gia giờ nát bét, còn khiến cho ông cháu nhà người ta bất hòa, cái này có khác gì tội ác tày trời, anh ho một tiếng, "Tứ gia, thật xin lỗi, thêm phiền toái cho ngài."
Thẩm Tứ Gia quay mặt sang nhìn anh, nhàn nhạt lắc đầu, "Không có liên quan gì đến cậu, không cần tự trách."
Dứt lời, ông quay đầu nhìn về phía Cố Hành Xuyên, Cố Hành Xuyên híp mắt, đồng thời dùng ánh mắt băng lãnh nhìn Thẩm Tứ Gia.
Thẩm Tứ Gia tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng nửa đời chinh chiến, một thân nhuệ khí vẫn còn tồn tại, ông cười lạnh, "Rất tốt, cậu là người đầu tiên dám ở trước mặt ta làm càn như vậy, ta sẽ nhớ kỹ cậu."
Cố Hành Xuyên là vì không thích Thẩm Độ nên mới có hành động như vậy, còn đối với Thẩm Tứ Gia không có ác ý gì, hiện tại Thẩm Tứ Gia đã đánh Thẩm Độ, Cố Hành Xuyên cũng đã nguôi giận, việc này cũng nên giảng hoà, hắn kiêu căng ngạo mạn gật gật đầu, dửng dưng như không mà nói một câu: "Tứ gia, lần sau gặp lại."
"Chờ một chút." Thẩm Tứ Gia gọi hai người, tầm mắt dừng lại tại hai bàn tay nắm chặt của Tống Nghi cùng Cố Hành Xuyên, mặt không hề cảm xúc nói: "Cậu có lời nói quá sớm đấy, cậu ấy không thể nào là người của cậu."
Cố Hành Xuyên nhíu mày lại, ánh mắt hung ác, hùng hổ doạ người, Tống Nghi chỉ lo lại xảy ra chuyện không hay nên không nhẹ không nặng mà nắn nắn tay hắn, ra hiệu hắn tỉnh táo một chút.
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh, hắn hừ nhẹ một tiếng, siết chặt tay Tống Nghi, bước qua đống gỗ vụn, vai sóng vai nhanh chân đi ra ngoài.
Tống Nghi ngồi vào ghế phó lái, cúi đầu cài dây an toàn, ngày hôm nay quậy thành như vậy, đã không tâm tư gì đi xem phim nên họ liền về nhà.
Xe ngừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Cố Hành Xuyên mở cửa xe, một chân dài quyết đoán bước xuống, Tống Nghi đột nhiên nắm lấy ống tay áo của hắn, uể oải nhích lại gần, một tay khác nặn nặn sống mũi, "Cố Hành Xuyên , tôi muốn cùng cậu nói chuyện."
Vừa nãy ở trên đường anh cứ suy nghĩ liên miên, quyết định vẫn là đem bất mãn trong lòng ra nói cùng với Cố Hành Xuyên.
Tống Nghi là người hiểu rõ quy tắc giao tiếp trong xã hội, nếu mà anh không thích gì đó thì sẽ nói vòng vo với người kia, ám chỉ vài lần là đối phương sẽ hiểu, sau đó sẽ không còn tái phạm.
Nhưng khi là Cố Hành Xuyên, Tống Nghi một chút cũng không muốn vòng vo Tam quốc, đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát, nếu không thì tên ngốc này còn tưởng rằng khen hắn đấy.
Cố Hành Xuyên cúi đầu nhìn tay anh sau đó đóng cửa xe lại, ngồi trở về ghế, hắn đánh giá thần sắc của Tống Nghi, khóe miệng hơi cong một chút, "Em giận à?"
Tống Nghi gật đầu, nghiêng đầu qua chỗ khác không đối mắt với hắn, "Cậu biết mình ngày hôm nay làm sai gì không?"
"Anh sai chỗ nào?" Cố Hành Xuyên biết rõ còn hỏi.
Tống Nghi ôn hòa nhã nhặn, "Tôi biết cậu là vì bảo vệ tôi, thế nhưng cậu làm quá mức ầm ĩ, cậu biết Thẩm Tứ Gia và tôi đang hợp tác, vai diễn này của tôi đều là nhờ vào ông ấy, cậu đập phá trà lâu của người ta như thế thì tôi biết xử lý như thế nào đây?"
Cố Hành Xuyên nhìn anh chằm chằm vài giây, cứng ngắt quay đầu nhìn ngoài cửa xe, "Em không hợp tác với ổng không được sao? Em về với anh, tài nguyên cỡ nào anh cũng sẽ cho em hết, anh chính là không muốn em dính líu xíu gì đến nhà họ Thẩm kia."
Tống Nghi thở dài, lúc đầu đã biết anh và Cố Hành Xuyên là người của hai thế giới, cả hai đều rất khó lý giải đối phương, nhưng là vì anh ham mê mật ngọt, hiện tại cắt đến đầu lưỡi chảy máu, mới phát hiện ra bên trong toàn là lưỡi lam.
Anh duỗi tay cầm lên một quả táo tây đỏ hồng đặt trước kính chắn gió, táo tây là Cố Hành Xuyên mua, vì Tống Nghi dạ dày không thoải mái nên hắn đã chuẩn bị.
Tống Nghi nhẹ nhàng chỉ chỉ táo tây, bình tĩnh giảng đạo lý, muốn lời ít mà ý nhiều, ví dụng sinh động, "Tôi làm một cái ví dụ, cậu nhìn xem, tôi hiện tại muốn có được quả táo này."
Cố Hành Xuyên quay đầu lại, chăm chú nhìn táo trong tay Tống Nghi.
"Tôi có thể kiếm tiền mua được quả táo tây này, nếu cần thiết thì đi đường vòng, tuy sẽ lãng phí lượng lớn thời gian, thế nhưng lúc tôi cầm được quả táo này trên tay, trong lòng tôi có cảm giác an toàn, bởi vì nó là thông qua năng lực của tôi mà có được, trên thế gian này không có bất kỳ người nào có thể đem quả táo này lấy khỏi tay của tôi."
"Đúng là cậu có thể trực tiếp đem táo tây cho tôi, khiến tôi cảm nhận được mùi vị không làm mà vẫn có ăn, e rằng thậm chí cậu không chỉ cho tôi táo, mà còn là kim cương, thế nhưng..."
Tống Nghi dừng lại một chút, tay anh nhéo nhéo hai má mềm của Cố Hành Xuyên, thấp giọng cười cười, "Tôi sẽ sợ, tôi sợ có một ngày nếu như cậu không cho tôi nữa, quả táo ấy, cùng cuộc sống an nhàn có được sau khi nhận quả táo cũng biến mất, đến lúc đó, tôi nên làm gì bây giờ?"
Vốn là Cố Hành Xuyên đang phẫn nộ vô cùng ở trong lòng, giờ lại như quả bóng xì hơi, hắn đối mặt Tống Nghi căn bản không tức giận được, hắn nắm chặt tay Tống Nghi, tiến lên đớp một cái nhẹ vào môi mềm của anh, "Em yên tâm, anh sẽ không buông tha cho em đâu."
Tống Nghi lắc lắc đầu, thái độ kiên kì, "Tôi tin, nhưng cậu cũng phải hiểu, tôi hi vọng cậu lúc ở Hokkaido có thể suy nghĩ một chút, tôi cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ về quan hệ của chúng ta."
Anh hoàn toàn tin tưởng Cố Hành Xuyên thời khắc này là thật tâm, nhưng là lý trí lúc nào cũng nhắc nhở anh, đừng quên đoạn quan hệ này là bắt đầu thế nào, bọn họ đã từng ghét nhau ra sao, muốn ở cạnh nhau thì đôi bên phải cùng nhượng bộ, Cố Hành Xuyên xưa nay sẽ không nhượng bộ, chỉ có Tống Nghi từng bước từng bước lùi về sau, nếu có một ngày, không thể lui được nữa, anh nên làm gì?
Cố Hành Xuyên nghiến răng, nghiêng người đến, áp chặt Tống Nghi vào ghế phó lái, híp mắt, "Tống Nghi, em muốn chia tay với anh?"
"Không có." Cái tư thế này rất vi diệu, hơi bất cẩn một chút là cướp cò, cho nên Tống Nghi nhanh chóng mở miệng phủ nhận, như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy cậu quá bốc đồng, mà tôi lại quá mức bảo thủ, chúng ta đều cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút."
"Có cái rắm, đừng cho là anh nghe không hiểu."
Ngón tay thon dài Cố Hành Xuyên nắm cằm anh, biểu tình có mấy phần hung ác, "Anh sẽ không chia tay, cũng sẽ không buông tha cho cưng đâu, cái đầu này của em đừng có nghĩ đông nghĩ tây cả ngày, anh là nam nhân của em, anh nâng em lên làm thiên kinh địa nghĩa, anh xem ai dám nói lời dèm pha."
[Thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.]
Tống Nghi lòng tràn đầy sự bất đắc dĩ, thật khó câu thông với tên này, liền dùng tay mở cửa phó lái, "Cậu nặng quá, đè chân tôi tê rần rồi, cậu xuống đi, đừng quên là sáu giờ bay rồi đó."
Cố Hành Xuyên đến gần, chạm một cái vào đôi môi của anh, "Tắm rửa sạch sẽ, món nợ của em, khi về anh sẽ tính sổ."
Tống Nghi bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại buồn cười, một nửa nhẹ nhàng một nửa ưu sầu, với anh mà nói, ở bên cạnh Cố Hành Xuyên giống như đang điều khiển một chiếc xe không thắng, vừa tận hưởng cảm giác tốc độ nhanh vượt gió, vừa lo lắng mê man, không biết kết quả ra thế nào.
Ngày thứ ba Cố Hành Xuyên đi, Tống Nghi nhận được một tấm thiệp mời.
Tấm thiệp màu nhũ trắng đẹp vô cùng, hoa văn trái ngược lại tối màu, mang đến cảm giác cao cấp, Tống Nghi vừa ăn khoai tây chiên Cố Hành Xuyên mua để sẵn, một bên tiện tay mở ra, thần sắc hơi ngưng lại, mặt trên tấm thiệp là dòng chữ màu đen, font chữ khô khan, 【 Tống Nghi, em sắp đính hôn, anh là người đầu tiên em thông báo tin vui này, anh có thể tới tham gia không? 】
Kí tên là Thẩm Lê.
Tống Nghi nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì, vừa chua xót vừa có chút không nói nên lời.
Anh nghĩ, Thẩm Lê đúng là chưa từng yêu anh, phàm là người có một chút yêu, chuyện tàn nhẫn như gửi thiệp mời lễ đính hôn cho anh sẽ chẳng thể nào làm được cả.
Cũng may Tống Nghi đã không còn thích Thẩm Lê, không bị vạn tiễn xuyên tâm.
Nếu đã gửi thiệp mời, Tống Nghi không có trốn tránh, đến đúng ngày hôm ấy, Tống Nghi mặc một thân âu phục màu đen, vai rộng chân dài, tuy rằng eo không còn nhỏ nhưng anh vẫn rất thu hút, tuấn nhã kiêu ngạo, phong độ nhẹ nhàng.
Nơi tổ chức lễ đính hôn là nhà hàng nổi tiếng khắp thành phố, trong hội trường to lớn gồm bảy, tám bàn tiệc rượu, bởi vì là lễ đính hôn, người đến tham dự đều là thân thích của Thẩm gia, người cũng không quá nhiều.
Tống Nghi tìm một chỗ không gây chú ý mà ngồi xuống, mông còn chưa ngồi vững thì có một người phụ vụ áo sơ mi trắng đi đến, người đó cầm trong tay một bức ảnh, đối chiếu với Tống Nghi rồi một mực cung kính nói: "Ngài Tống, Thẩm Tứ Gia mời ngài vào trong phòng ngồi."
Tống Nghi thụ sủng nhược kinh, chuyện này không đúng lắm, Thẩm Tứ Gia đây không phải là quá mức thân cận với anh sao?
Nhưng anh cũng không thể không nghe theo Thẩm Tứ Gia, Tống Nghi đi cùng người phục vụ, xuyên qua hòn non bộ, đi một vòng đến thì bên trong đã có một người ngồi.
Người kia nhìn thấy Tống Nghi thì liền trợn mắt ngoác mồm, cuống quít đứng lên, lắp ba lắp bắp nói: "Tiểu Nghi, con sao lại ở đây?"
Tống Nghi nhìn thấy Triệu Hồng Nham cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến Thẩm Lê lại có thể mời Triệu Hồng Nham tham gia lễ đính hôn, bất quá dựa theo đoạn đối thoại qua video call của hai người lần trước cũng không ngạc nhiên một chút nào, anh bình tĩnh gật gật đầu, "Tôi cũng đến tham gia."
Trên mặt Triệu Hồng Nham đủ mọi màu sắc, quái lạ không nói nên lời, "Ai mời con tới tham dự vậy?"
"Thẩm Lê." Tống Nghi nhìn bà rồi tự mình ngồi xuống, chậm rãi rót một chén trà.
Triệu Hồng Nham lấy điện thoại di động ra rồi đi ra ngoài, không biết là gọi điện thoại cho ai, một lát sau, trở lại với vẻ mặt buồn thiu, ánh mắt né tránh, "Thẩm Lê ở đâu, con có gặp được nó chưa?"
Tống Nghi lắc lắc đầu, anh nhìn bà, "Mẹ tìm Thẩm Lê làm gì?"
Triệu Hồng Nham lắp bắp, nói không nên lời, im lặng không lên tiếng mà ngồi ở bên cạnh.
Tống Nghi nhìn xuống dưới bàn, cẳng chân Triệu Hồng Nham run rẩy không ngừng, như là bị bệnh vậy, "Nếu mẹ cảm thấy không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi."
Triệu Hồng Nham lắc lắc đầu, ống tay áo lau lau trán chảy đầy mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Mẹ không sao."
Lúc Tống Nghi tới thì cũng không còn sớm, bên ngoài khách mời đã đến đông đủ, tiếng người náo nhiệt, thân thích bạn bè của Thẩm gia toàn bộ đều đến đông đủ.
Lúc mười hai giờ, đồng hồ tại đại sảnh vang lên, leng keng leng keng, Thẩm Tứ Gia bước chậm lên sân khấu phủ kín hoa hồng, người điều hành buổi lễ cũng đang chạy lên, cẩn thận thử mic cho ông.
Phía sau cánh gà, cách một màn lụa trắng, một đôi phu phu đang đứng ở phía sau, ngày hôm nay Thẩm Lê mặc trang phục rất ôn nhã, âu phục màu trắng càng làm cho cậu ta vô cùng sạch sẽ, chỉ là mặt không có cảm xúc, như là bị bắt ép kết hôn, trên mặt Chu Mặc Tuyền cũng không có một chút thần thái nào, tối tăm nhìn về hướng Thẩm Tứ Gia, hai người đứng chung một chỗ, bằng mặt không bằng lòng. Nếu không biết còn tưởng rằng là hiện trường minh hôn.
Thẩm Tứ Gia chống gậy, nhẹ nhàng dập đầu gậy, âm thanh ồn ồn xuyên qua microphone mà lan rộng, hội trường liền yên lặng như tờ, trên mặt mọi người đều mỉm cười, cùng nhau nhìn về phía trên sân khấu, im lặng chờ Thẩm Tứ Gia mở màn.
Khuôn mặt Thẩm Tứ Gia uy nghiêm, thần sắc nghiêm túc, "Ngoài các vị thân bằng hảo hữu đến đây tham gia lễ đính hôn của tiểu Lê, ta còn mời đến một vị cố nhân đã lâu không gặp."
Mọi người liền quay sang nhìn nhau nhìn nhau, không phải là lễ đính hôn sao? Sao lại liên quan gì đến cố nhân ở đây?
Ánh mắt Thẩm Lê lộ ra nghi hoặc, kỳ quái nhìn Thẩm Tứ Gia, thấp giọng hỏi người điều hành buổi lễ bên cạnh, "Kịch bản của ông nội tôi có câu này à?"
Người điều hành buổi lễ lắc đầu cười.
Thẩm Tứ Gia nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói rằng: "Các vị bằng hữu hẳn đều biết, hai mươi sáu năm trước, đứa con ta thương yêu nhất Thẩm Lâm Bằng, bởi vì cãi nhau với ta mà mang theo vợ đang mang thai đến Tô thị lang bạt, không nghĩ tới... gặp phải tai nạn, vợ chồng nó ôm chặt đứa bé mới sinh trong lòng mới giữ lại được đứa cháu tiểu Lê này cho ta."
"Ta đặt tên cho nó là 'Lê', nghĩa là ánh bình minh, hi vọng nó cả đời này vĩnh viễn quang minh xán lạn."
Thẩm Tứ Gia cúi đầu thở dài một hơi, lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng như tuyết sắc như kiếm phong, phục hồi tinh thần, "Năm đó ta ở đế đô cách quá xa, nên đã nhờ một y tá ở Tô thị cũng đang có con nhỏ giúp ta chăm sóc tiểu Lê, tiểu Lê là bú sữa của cô ta nên mới có thể tiếp tục sống, ta rất cảm tạ, coi cô ta là một nửa mẹ ruột của tiểu Lê, cho nên ta mời cô ta tham gia lễ đính hôn của tiểu Lê."
Thẩm Tứ Gia dừng một chút, cố nén nội tâm đau xót, lạnh giọng nói: "Vị cố nhân này, con trai hờ của cô đính hôn rồi, hôm nay cô có vui hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.